5
Trong ảnh minh họa của bài viết, là hàng loạt ảnh tôi ra vào biệt thự của Lục Bỉnh Thừa, còn có khoảnh khắc tôi đứng dưới ô hôm qua ở cổng bệnh viện.
Phần bình luận phẫn nộ sôi sục–
【Con đàn bà thối tha này chắc đi bệnh viện thai, còn trẻ mà không biết giữ thân, chúc cho tử cung của nó thối rữa ra luôn!】
【Nhà trường cho sinh viên đương là chuyện tự do, người phải có giới hạn! Giáo viên dạy ta người, ta lại hoại hôn nhân của giáo viên, thật là vô liêm sỉ!】
Làn sóng mắng chửi ào ạt như muốn nhấn chìm tôi.
Tôi cảm thấy vừa nực vừa tủi thân, mọi người đều cho rằng Lục Bỉnh Thừa và Du Tiếu Oản là trời sinh một cặp.
Nhưng người từng sống bốn năm hôn nhân với ấy lại chính là tôi!
Tôi hít sâu một hơi, lấy tờ giấy chứng nhận ly hôn trong người ra, đưa cho cố vấn.
“Cô ơi, cái người mà các đồn là kim chủ, và vị hôn phu của Du, đều chính là chồng cũ mới ly hôn của em.”
Tôi từng giấu kín cuộc hôn nhân bốn năm của mình, không muốn ai biết tôi kết hôn sớm, càng không muốn người ta để ý đến Lục Bỉnh Thừa – một kẻ kỳ quái sống bất tử giữa nhân gian.
Nhưng giờ vì danh dự của bản thân, tôi không thể giữ kín nữa.
Cô cố vấn mở tờ giấy ra xem, sau đó tức giận ném mạnh xuống bàn.
“Cầm cái sổ trắng tinh đến gạt , thấy vui lắm à?!”
Tim tôi khựng lại một nhịp, cúi đầu theo bản năng — trang ghi rõ trạng hôn nhân giữa tôi và Lục Bỉnh Thừa trong tờ giấy ly hôn hoàn toàn trống rỗng!
Chẳng lẽ vì tôi không phải là vợ chuyển thế, nên tất cả nghiệt duyên trước đây đều bị xóa bỏ rồi sao?
Tôi hoảng loạn định giải thích.
Nhưng lời của cố vấn như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi —
“Lộc Vũ Hòa, sau khi nhà trường họp bàn, quyết định xử lý em bằng hình thức buộc thôi học.”
Tôi chết lặng tại chỗ, như bị sét đánh trúng.
Bị đuổi học rồi thì sao tôi thi cao học? Làm sao tự mình chứng minh trong sạch?
Tôi không biết mình rời khỏi văn phòng thế nào, đến khi tỉnh hồn thì đã đứng bên lề đường ngoài cổng trường.
Người xe tấp nập qua lại.
Tôi biết đi đâu để thay đổi tất cả chuyện này đây?
Bất chợt, tôi nhớ đến ba điều ước Lục Bỉnh Thừa từng hứa, liền vội vã bắt taxi đến biệt thự ở ngoại ô phía đông.
Ấn chuông mãi không ai mở cửa, thì một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen đỗ lại trước cổng.
Cửa xe vừa mở.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực mạnh kéo thẳng lên xe.
“Không phải sẽ không tìm tôi nữa sao?” Lục Bỉnh Thừa tôi, giọng đầy trách móc, “Tôi đã cảnh cáo em, không để Du Du thấy em xuất hiện ở đây!”
Nhìn thấy những dấu hôn mờ mờ dày đặc trên cổ , khí thế trong tôi lập tức xẹp xuống.
“Tại sao Du lại em ăn cắp đồ của ?”
Lục Bỉnh Thừa nhướng mày, giọng không mấy quan tâm.
“Chuyện này là Du Du hiểu nhầm, đơn tố cáo đã nộp lên trường rồi, chỉ có thể lấy sai đè sai để dịu mọi chuyện.”
“Em sắp hết tuổi thọ, không học cũng chẳng sao, ấy không thể mất việc.”
Nghe , tôi bấu chặt lòng bàn tay đến bật máu, nỗi đau đó vẫn không bằng sự nghẹn thắt trong tim.
“Vậy… tôi – người vợ cũ của – chỉ là một phần trong trò chơi của hai người sao?”
Lục Bỉnh Thừa định lên tiếng, thì bên ngoài xe vang lên một giọng .
“Các người đang gì ?”
Du Tiếu Oản ôm con mèo đen bước tới, tò mò vào trong xe, ánh mắt dừng lại trên tôi.
Lục Bỉnh Thừa lập tức kéo tôi xuống xe, quay sang ấy giải thích.
“Du Du, học Lộc Vũ Hòa đến để rõ tin đồn trên mạng nội bộ, vào chuẩn bị bữa tối, em cứ chuyện với ấy nhé.”
Nói xong, tôi bằng ánh mắt đầy cảnh cáo rồi xoay người đi vào biệt thự.
Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Trước đây khi còn ở bên nhau, Lục Bỉnh Thừa đã vào bếp suốt bốn năm vì tôi.
Anh từng : “Trên giường em nuôi no, thì dưới bếp nuôi em no lại.”
Anh sợ tôi không thích tay nghề của mình, còn bay sang nhà hàng Michelin học bếp từ đầu bếp nổi tiếng.
Đôi bàn tay nắm giữ sinh tử nhân gian của , bị bỏng phồng lên đầy vết nước sôi.
Người trồng cây xưa kia đã đi, kẻ ngồi dưới bóng râm giờ chỉ còn lại Du Tiếu Oản nếm món nấu.
Đang thất thần thì Du Tiếu Oản đã đứng ngay trước mặt tôi.
“Lộc Vũ Hòa, tôi biết là vợ cũ của Bỉnh Thừa, cũng biết hôm nay đến đây vì lý do gì.”
Tôi siết chặt tay, nhất thời không biết nên đáp lại ta thế nào.
Bạn thấy sao?