Vợ Hợp Đồng Lương [...] – Chương 2

Tim tôi khựng lại, tưởng bà sắp cho tôi nghỉ việc.

Ai ngờ bà nắm tay tôi, :

“Vãn Vãn, cảm của con dành cho Diện Thần, cả nhà đều thấy. Hai trăm ngàn là quá ít, không xứng với tấm lòng này. Từ tháng này, mẹ trả con bốn trăm ngàn.”

Tôi: “…”

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, tôi suýt lên cơn đau tim.

Cố kìm nén khóe môi đang muốn kéo đến mang tai, tôi đỏ mắt, nghẹn ngào:

“Mẹ… mẹ là xa cách rồi, con chăm sóc Diện Thần không phải vì tiền…”

“Mẹ hiểu, mẹ hiểu,” bà vỗ tay tôi, “ đây là tấm lòng của nhà họ Cố, con nhất định phải nhận!”

Và thế là… tôi “miễn cưỡng” nhận lấy.

3

Điện thoại “ting” một tiếng, tin nhắn báo có tiền từ ngân hàng gửi đến.

【Tài khoản tiết kiệm đuôi xxxx của quý khách ngày x tháng x nhận 400.000,00 nhân dân tệ, số dư hiện tại 421.538,50 nhân dân tệ.】

Tim tôi đập thình thịch như trống trận.

Bốn trăm ngàn đó!

Cả đời tôi chưa từng thấy nhiều tiền như !

Tôi phấn khích lao ngay về phòng bệnh của Cố Diện Thần, muốn lập tức chia sẻ tin vui này với .

Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc kêu tích tắc.

Tôi bước đến giường, gương mặt tuấn mỹ đang say ngủ của , trong lòng bỗng trào lên một cảm chân thật chưa từng có.

Đây đâu phải “ông chồng thực vật”?

Rõ ràng là thần tài của tôi, là ân nhân tái sinh của tôi, là… nhân dân tệ biết đi!

Tôi cúi xuống, khẽ nắm lấy tay , dùng giọng chân thành nhất, chan chứa cảm nhất trong đời thì thầm bên tai :

“Chồng à, em thật sự chết rồi.”

Thật đấy, không hề có nửa câu giả dối.

Tôi chết số tiền mà và mẹ cho tôi rồi!

Lời vừa dứt, tôi định đứng thẳng dậy, lại cảm thấy không khí có gì đó… là lạ.

Như thể có một ánh đang khóa chặt lấy tôi.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu.

Rồi… chạm ngay vào một đôi mắt sâu thẳm, tỉnh táo, thậm chí còn ẩn chứa chút dò xét và trêu chọc.

Cố Diện Thần.

Anh tỉnh rồi.

Anh cứ thế mở mắt, tôi chằm chằm, không chớp.

Tôi: “…”

Não tôi treo máy ba giây.

Ba giây sau, bản năng sinh tồn khiến tôi một hành … không thể hiểu nổi.

Tôi đưa tay còn lại, nhanh chóng, dứt khoát và đầy quyết tâm… đè lên mắt Cố Diện Thần, cố gắng ép mí mắt khép lại.

Vừa , tôi vừa bình tĩnh tự nhủ:

“Ảo giác, nhất định là ảo giác.”

“Gần đây áp lực quá lớn, nên mới xuất hiện ảo giác.”

“Người thực vật sao có thể mở mắt , đừng tự hù mình, Lâm Vãn.”

Đôi mắt dưới tay tôi, có lẽ vì hành này mà khẽ chớp một cái, như không thể tin nổi.

Ngay sau đó, một giọng nam khàn khàn, yếu ớt rõ ràng, vang lên ngay trước mặt tôi.

“???”

Anh tuy không thành lời, tôi nghe thấy rất rõ ràng ba dấu chấm hỏi ấy.

Như thể phát ra… từ tận linh hồn của .

4

Xong đời rồi.

Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc này.

Cả cuộc đời tôi, bốn trăm ngàn tiền lương mỗi tháng, viện phí điều trị tiếp theo của ba mẹ… tất cả đều tan thành bong bóng ở giây phút này.

Tôi rụt tay lại như bị điện giật, lùi hai bước, đụng vào cái bàn phía sau vang “rầm” một tiếng.

Mắt Cố Diện Thần vẫn mở.

Đôi mắt ấy như hai hồ băng sâu thẳm, chỉ yên lặng tôi, lại khiến tôi lạnh từ da đầu xuống tận gót chân.

Anh đã nghe thấy.

Chắc chắn đã nghe thấy câu “em thật sự chết rồi” của tôi.

Và chắc chắn cũng nghe thấy câu “người thực vật sao có thể mở mắt” của tôi.

Bảo là “mất mặt công khai” thì đã quá nhẹ… đây chính là hiện trường “lật xe khi đang lừa đảo”!

“Em…” – mấp máy môi, dường như muốn gì đó, vì lâu không chuyện, thanh quản khô khốc khiến giọng khàn đặc.

Tôi vận hết công suất não để tính kế thoát thân.

Phải sao?

Quỳ xuống cầu xin , tôi trên có cha mẹ, dưới có em nhỏ, cả nhà trông chờ vào số tiền “lừa” này mà sống?

Hay giả ngu tới cùng, nhất quyết chưa tỉnh, chỉ là tôi bị ảo giác?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...