Cô ta quay đầu, trừng mắt tôi.
Tôi thong thả bước đến gần, mỉm : “Lần sau đến, nhớ đặt lịch với bảo vệ trước. Dù sao đây là nhà riêng, không phải chỗ mà bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện vào.”
“Cô dám mắng tôi là chó?!” – Cô ta tức đến run cả người.
“Tôi đâu có .” – Tôi nhún vai – “Là tự nhận thôi.”
Đúng lúc chúng tôi đang giằng co, giọng Cố Diện Thần vang lên từ phía sau.
“Đang ồn ào gì thế?”
Tôi quay đầu, thấy đang đứng bên cửa sổ sát đất không xa, nhíu mày.
Vừa thấy , nữ phụ ác độc lập tức “lật mặt”, ánh mắt ngấn lệ, chạy ào tới.
“Anh Diện Thần! Cuối cùng cũng tới! Cô ta bắt nạt em!”
Vừa , ta vừa định kéo tay áo .
Nhưng Cố Diện Thần lùi lại một bước, tránh khỏi tay ta.
Ánh mắt vượt qua ta, rơi thẳng vào tôi, ẩn chứa chút dò xét.
“Tống Vi Vi, sao lại ở đây?” – Giọng rất bình thản, không rõ vui hay giận.
Ra là ta tên Tống Vi Vi.
Tống Vi Vi ấm ức chỉ vào tôi: “Em nghe xuất viện nên đến thăm, kết quả bị ta chặn ngoài cổng, còn mắng em…”
“Tôi không có.” – Tôi bình tĩnh cắt lời – “Tôi chỉ nhắc Tống lần sau tới thì nên tuân thủ quy tắc của khách.”
Tống Vi Vi cắn môi, trông như sắp khóc.
“Anh Diện Thần, xem ta…”
Tôi còn tưởng Cố Diện Thần sẽ giống mấy nam chính phim thần tượng, không cần phân biệt đúng sai mà bênh vực thanh mai trúc mã.
Nhưng chỉ liếc Tống Vi Vi một cái.
“Cô ấy đúng.”
“Đây là nhà tôi, lần sau muốn tới, gọi điện trước.”
Biểu cảm trên mặt Tống Vi Vi lập tức đông cứng.
11
Tống Vi Vi cuối cùng cũng khóc lóc bỏ đi.
Nhìn bóng lưng ta, trong lòng tôi lại thấy sảng khoái lạ thường.
Thì ra cảm giác Cố Diện Thần “chống lưng” nó… dễ chịu đến .
Dù tôi biết rõ, không hẳn đang bênh tôi, chỉ là bảo vệ “quy tắc” của mình.
“Nhìn đủ chưa?” – giọng Cố Diện Thần vang lên ngay bên tai.
Tôi giật mình, quay lại thì thấy không biết từ khi nào đã đứng sát bên mình.
“Cố tổng, họp xong rồi à?” – tôi lập tức nặn ra nụ nịnh nọt.
“Ừ.” – theo hướng Tống Vi Vi rời đi, ánh mắt có chút trầm ngâm.
“Sau này tránh xa ta.” – bỗng .
“Ơ?” – tôi hơi bất ngờ – “Tại sao? Tôi tưởng hai người là… thanh mai trúc mã.”
“Cô ta không đơn giản.” – giọng nhạt như nước, rồi quay lưng bước vào nhà.
Tôi theo sau, trong đầu không khỏi nghĩ ngợi, chẳng lẽ trong giới hào môn còn có những ân oán tôi không biết?
“Đừng suy nghĩ lung tung.” – như có mắt sau lưng – “Lo tốt việc của .”
Việc của tôi?
Việc quan trọng nhất của tôi bây giờ, chính là đóng thật tròn vai vị hôn thê, và phục vụ chu đáo cho ông sếp này.
Tối hôm đó, tôi nhận điện thoại của mẹ.
Bà vui vẻ hình của ba mẹ tôi tiến triển rất tốt, sắp chuyển sang phòng thường.
“Vãn Vãn à, may mà có con với… với Tiểu Cố.” – giọng mẹ đầy cảm kích – “Là Tiểu Cố tìm bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất nên ba mẹ mới hồi phục nhanh như .”
Tôi sững người.
Cố Diện Thần tìm bác sĩ cho ba mẹ tôi? Sao tôi không hề biết?
Cúp máy, trong lòng tôi lẫn lộn đủ cảm .
Tôi đi đến trước cửa phòng việc của , do dự một lúc rồi mới gõ cửa.
“Vào đi.”
Tôi đẩy cửa bước vào, thấy đang ngồi sau bàn, mắt dán vào màn hình máy tính, sống mũi cao thẳng sau cặp kính gọng vàng khiến trông vừa trí thức vừa lạnh lùng.
“Có chuyện gì?” – ngẩng lên liếc tôi một cái.
“Chuyện… ba mẹ tôi, cảm ơn .” – tôi khẽ .
“Ừ.” – đáp hờ, cúi đầu tiếp tục việc, như thể đó là việc chẳng đáng kể.
“Tại sao lại giúp tôi?” – tôi không kìm hỏi.
“Cô là trợ lý của tôi, gia đình gặp khó khăn, tôi giúp trong khả năng của mình, đó là việc nên của một ông chủ.”
Vẫn là kiểu chuyện công việc.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy ấm lòng.
Người đàn ông này, tuy miệng độc, thích sai bảo người khác, … hình như cũng không hẳn là kẻ xấu.
“Dù sao cũng cảm ơn .” – tôi thành thật .
Lúc này mới ngẩng đầu, tôi một cách chăm .
“Muốn cảm ơn tôi?” – khóe môi nhếch nhẹ – “Vậy thì chút gì thiết thực đi.”
“Hả?”
“Lại đây, bóp vai cho tôi.” – ngả người ra ghế, nhắm mắt.
Tôi: “…”
Quả nhiên, chủ tư bản không bao giờ chịu việc lỗ vốn.
Tôi đi vòng ra sau ghế, đưa tay nhẹ nhàng bóp vai .
Vai rất rộng, cơ bắp rắn chắc, hoàn toàn không giống người vừa nằm viện ba tháng.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng khe khẽ khi tay tôi chạm vào vai .
Bầu không khí… hơi khác lạ.
“Lâm Vãn.” – bỗng gọi.
“Dạ?”
“Vụ tai nạn của ba mẹ , điều tra đến đâu rồi?”
Tay tôi khựng lại.
“Vẫn… vẫn chưa tìm ra tài xế tai nạn.” – tôi nhỏ.
“Hãy cho tôi tất cả những gì biết.” – – “Tôi sẽ giúp điều tra.”
Bạn thấy sao?