Nếu ấy biết cái tên “Ông xã” không chỉ là gọi , mà là chồng hợp pháp thật sự, liệu có sốc đến độ ngã ngửa không?
Nếu biết ông xã đó còn chính là giáo sư Lục Bắc Thần, chắc ấy còn muốn hét toáng lên luôn!
Tôi đeo tai nghe, ấn nhận cuộc gọi.
Vừa kết nối, giọng trầm thấp và quyến rũ của lập tức vang lên: “Vợ ơi, nhớ em rồi.”
Tôi bất lực bật : “Chẳng phải mới gặp hồi nãy thôi à?”
“Chỉ cần cách em một giây thôi là đã thấy khó chịu cả người rồi.”
Tôi bị chọc đến bật khanh khách: “Anh là đàn ông mà còn nũng nịu có thấy xấu hổ không?”
“Trước mặt vợ mà, xấu hổ gì chứ?”
“Ừm… nghe cũng có lý ha…”
…
Hai đứa tôi ngọt ngào một hồi lâu, rồi mới chuyển sang chính sự: “Ngày mai về nhà lớn ăn cơm với nhé.”
Cũng đã lâu rồi chưa về, tôi khẽ gật đầu: “Ừ.”
Sau đó, thêm: “À, nãy gặp một nữ sinh bị đau dạ dày, ngồi xổm dưới đất. Anh tiện đường đưa ấy về ký túc xá.”
Nghe xong, tôi không nhịn bật : “Kể cho em nghe gì?”
Anh trả lời như điều hiển nhiên: “Phải báo cáo với vợ chứ.”
Nghe , lòng tôi vừa ấm áp vừa đỏ mặt.
4
Sau một lúc dài, tôi mới cúp máy.
Đúng lúc đó, một cùng phòng khác – Vương Điềm Điềm – các ở ký túc xá bên cạnh dìu về.
Cô bên phòng kế – Hoàng Mộng – tròn mắt ngạc nhiên: “Trời ơi, cậu với giáo sư ngọt ngào thế hả? Anh ấy còn tự mình đưa cậu về ký túc xá nữa kìa!”
Một khác cũng chen vào: “Đúng đó! Từ lúc giáo sư về trường đến giờ, có thân thiết với nữ nào bao giờ đâu!”
Trước những lời tán thưởng đó, Vương Điềm Điềm lại im lặng không gì, còn khẽ nhếch môi nở một nụ đầy ẩn ý.
Nhìn biểu cảm của ấy, tôi không khỏi thấy bất lực.
Không hiểu sao ấy lại có cái sở thích “giả người khác” như .
Nhưng mà trông Vương Điềm Điềm bây giờ đúng là yếu thật, bè dìu mới đi nổi.
Có lẽ đúng như Lục Bắc Thần , ấy bị đau dạ dày thật.
Dù sao cũng là cùng phòng, khi mấy người khác đỡ ấy vào phòng, tôi cũng phụ một tay, còn giúp ấy lục tìm thuốc ở chỗ ngồi.
Đợi Vương Điềm Điềm nằm xuống nghỉ ngơi xong, tôi mới trở về giường mình.
Tôi nằm lướt điện thoại thời gian, ai ngờ ấy – người mới nãy còn đau bụng dữ dội – lại không hề nằm nghỉ mà đăng luôn một chiếc story lên mạng xã hội.
Bức ảnh là cảnh chụp lén bóng lưng của Lục Bắc Thần, rõ ràng là chụp trong xe ấy.
Tôi thật sự không hiểu ấy đăng cái đó là có ý gì, bài đăng đó, trong lòng tôi bỗng dưng dâng lên một cảm giác chua chát.
Chẳng lẽ là tôi nhạy cảm quá rồi?
Tôi hít sâu một hơi, tự an ủi mình: “Đừng để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
Nhưng thực tế chứng minh — chuyện này hoàn toàn không nhỏ.
Không biết là ai đã chụp lại story đó của Vương Điềm Điềm rồi đăng lên mạng nội bộ trường học, lập tức khiến cả trường nhốn nháo.
“Trời ơi! Không ngờ Vương Điềm Điềm chính là vợ của giáo sư!”
“Cô ấy thường ngày ở trường kín tiếng lắm. Hình như còn có cùng phòng là hoa khôi của trường thì phải?”
“Mau đăng ảnh đi nào!!!”
“Trời ơi trời… Đây là cặp đôi thực ngoài đời đầu tiên mà tôi thấy mê quá!”
…
Thậm chí trên diễn đàn trường, có rất nhiều người gắn thẻ tên Vương Điềm Điềm, cầu ấy lên tiếng xác nhận: có phải là vợ giáo sư không?
Trước áp lực dư luận quá lớn, Vương Điềm Điềm – người vẫn luôn im lặng – cuối cùng cũng phải đăng bài phản hồi.
“Hy vọng mọi người đừng quá quan tâm đến chuyện này nữa. Tôi và giáo sư đều mong muốn các hãy tập trung vào việc học. Là học sinh thì nên chuyên tâm học tập mà.”
Câu trả lời mập mờ nước đôi này chỉ khiến cư dân mạng càng thêm dậy sóng.
“Aaaa! Cô ấy ‘tôi và giáo sư’ là đủ hiểu rồi đó, đúng là một đôi luôn chứ gì!”
“Ghen tị với Vương Điềm Điềm quá đi mất, có chồng vừa đẹp trai vừa tài giỏi như !”
“Nhìn kỹ thì Vương Điềm Điềm cũng xinh phết mà, đâu đến nỗi.”
…
5
Hôm sau, tôi và Lục Bắc Thần cùng lên xe trở về nhà lớn.
Trên đường, tôi mới mở diễn đàn trường ra xem và biết toàn bộ chuyện.
Nhìn đám đông đang tung hô chồng mình với một khác, tôi khó chịu ra mặt, bĩu môi trêu chọc: “Hừ, xem ra lại có vợ mới rồi đấy! Còn cả trường chúc phúc nữa cơ!”
Lục Bắc Thần bật khẽ, cúi xuống hôn tôi một cái: “Vợ đang ghen à?”
Tôi giật mình, lập tức liếc mắt tài xế đang ngồi phía trước.
Không bị phát hiện chứ…
Tài xế nhà họ Lục vốn rất tinh tế, biết điều gì nên thấy, điều gì không nên nghe.
Tôi bối rối quay mặt đi: “Không dám, em đâu dám ghen với giáo sư.”
Anh đưa tay vòng ra ôm eo tôi, ngón tay cái thô ráp chạm nhẹ qua lớp áo, vuốt ve da tôi một cách mơ hồ khiến tôi rùng mình…
Tôi cố nghiêm giọng: “Đừng có nghịch.”
Ánh mắt Lục Bắc Thần trở nên nghiêm túc: “Nếu em thấy khó chịu thật, thì để lên mạng đính chính, tiện thể công khai luôn quan hệ giữa hai chúng ta?”
Tôi biết, đó là cách giải quyết triệt để nhất.
Bạn thấy sao?