Vỗ Nhẹ Là Quay [...] – Chương 2

Cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu? Ngực mấy số? Mông thì sao? Có mấy múi bụng? Tập bao lâu rồi mà đã dám khoe mẽ, còn dụ dỗ em đi sờ thử?

Là đồng nghiệp của em? Hay thanh niên ngon nghẻ bè giới thiệu?”

Giọng hắn vẫn nhàn nhạt, từng câu đều đâm xoáy:

“Ôn Nhuyễn Nhuyễn, đừng là em thật sự ngu đến mức bị ai đó dụ dỗ đấy nhé?

Công ty em sao lạnh mà không quét rác ? Não của em phải đem đốt bỏ mới đúng.”

Hắn ngưng vài giây, rồi tiếp tục công kích:

“Lần trước tôi tới công ty em, đám người đó chẳng ai hợp gu em cả.

Còn mấy kiểu ‘cún con’, ‘chó sói nhỏ’ gì đó... phì, non nớt , chiều em chắc?”

“Đừng hiểu lầm, tôi không khinh bỉ bọn họ đâu.

Tôi chỉ đang sự thật thôi - về mọi mặt, tôi đều ăn đứt bọn họ.”

Nói đến đây, Phó Cảnh chăm quan sát phản ứng của tôi, rồi tiếp tục tung chiêu.

Hắn nắm lấy tay tôi, dẫn dắt ngón tay tôi lướt nhẹ qua cơ bụng cứng rắn của mình.

Tay tôi run lên từng hồi.

Aaaa hắn-hắn-hắn tôi-tôi-tôi không chịu nổi nữa rồi!!!

Giọng hắn khẽ khàng như gió xuân, từng từ như nện thẳng vào tim tôi:

“Một người trai biết điều sẽ không ngồi chờ con chủ muốn sờ, cũng không giả vờ cao thượng rồi kéo qua kéo lại.

Em thích tụi nó? Em sẽ phải tốn cả đống thời gian và công sức dạy chúng cách em hài lòng.

Còn tôi thì khác - em từng khen tôi rất giỏi đấy.

Nhuyễn Nhuyễn, đừng dạy đám non nớt kia nữa… Tiếp tục dạy tôi đi.”

5.

Tôi bị những lời tấn công dồn dập của Phó Cảnh cho choáng váng.

Nhưng trái tim lại không chịu yên phận, cứ đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Hắn… hắn… hắn… sao có thể như chứ?!

Sao có thể thay đổi đến mức này?!

Khi xưa quen Phó Cảnh, chính là vì cái vẻ ngoan ngoãn, trong sáng như thỏ con của hắn mà tôi mới chủ cầm cưa.

Ở ký túc xá bị cùng phòng trêu đến đỏ mặt tía tai, cãi lại không nổi, đánh cũng không xong, chỉ còn cách ra ngoài tìm "quả hồng mềm" mà bóp.

Không ngờ, tôi thật sự vớ một món hời.

Hồi đó, niềm vui mỗi ngày của tôi chính là mồm nhanh hơn não trước mặt Phó Cảnh.

Ví dụ như lúc hắn tôi nghiêm túc thích em”, tôi lập tức ôm mặt hắn lên mà hôn chùn chụt mấy cái.

Hoặc những lúc hắn ngơ ngác trong cơn cảm dâng trào, tôi cứ trêu chọc mãi, hắn vừa xấu hổ vừa nghẹn lời, đôi mắt đỏ hoe, tức tối chôn mặt vào vai tôi, rên rỉ khe khẽ.

Thật lòng mà - cái cảm giác "chị đại" giỡn "cừu non" nó sướng không tưởng.

Nhưng đời đẹp chẳng bao lâu.

Khi phát hiện ra bản chất thật của Phó Cảnh, tôi sốc đến mức chỉ muốn lập tức bỏ của chạy lấy người.

Sau khi chính thức xác định mối quan hệ không lâu, một lần tôi đến đón hắn ở buổi tụ họp cùng bè, vô nghe đoạn trò chuyện trong phòng:

“Thiếu gia Phó dạo này sao ? Mỗi ngày quấn lấy , diễn vai ngây thơ đáng , mà nổi hết da gà.”

“Bạn tao, ấy thích mà. Tao đâu có diễn cho tụi mày xem. Câm cái miệng thối lại cho tao.”

“Ghê thật đấy, trước kia xử lý mấy em tán tỉnh mượt như nước chảy, giờ vào vai cún con nhập tâm vãi chưởng.”

“Tao chỉ là sinh viên khởi nghiệp bình thường thôi, đừng có lắm chuyện.”

“Chắc nghiên cứu gu người ta kỹ lắm, diễn đạt thật sự. Nhưng đừng chiều quá nha, kẻo sau này trèo đầu cưỡi cổ mày thì khổ.”

“À mà này, ba mày sắp về rồi đúng không? Diễn ít thôi, coi chừng lún sâu, đến lúc không gỡ vai thì hù chết cụ đấy.”

Nghe đến đây, tôi thấy toàn thân lạnh toát.

Cái gì mà “diễn một thời gian là ”?

Vậy ra trong mối quan hệ này, người bỏ hết cảm là tôi, còn hắn chỉ đang… diễn trò?

Thảo nào lúc hắn từ bị chuyển sang chủ chỉ cần chút xíu thời gian, còn tôi ngây ngô khen hắn “tiến bộ nhanh”.

Thì ra… ngay từ đầu, hắn đã là người chơi nắm thế chủ .

Tối đó, tôi quay về căn hộ trong trạng thái hoảng loạn, lập tức nộp đơn nghỉ việc ở chỗ thêm, thu dọn đồ đạc, lặng lẽ rời khỏi thành phố, không một lời tạm biệt.

Chờ mọi thứ lắng xuống, tôi chỉ nhắn đúng bốn chữ vào khung chat bị hắn spam tin nhắn giả vờ đáng thương:

“Chia tay trong hòa bình.”

Hồi ức kết thúc.

Mấy năm không gặp, Phó Cảnh giờ đây khác xa so với cậu trai đỏ mặt chỉ vì một cái ôm nhẹ ngày xưa.

Hoặc… có thể đây mới chính là bản chất thật sự của hắn.

Trái tim vừa nhen lên chút cảm lại bị tạt thẳng một gáo nước lạnh.

Người ta , vật tụ theo loài, người chia theo tính cách.

Bạn hắn nếu không ai coi tôi ra gì, thì bản thân hắn cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Hắn giấu đi con người thật, cố gắng biến mình thành kiểu người tôi thích, vắt óc để chiều chuộng mọi trò cợt của tôi.

Tôi thừa nhận mình không phải người kiên định trước cám dỗ.

Nhưng… tôi có cái gì để hắn lợi dụng chứ?

Nếu chỉ là vì tìm kiếm chút khoái cảm trong cái gọi là “trò chơi ”, thì… một lần là quá đủ rồi.

Tôi đẩy tay Phó Cảnh ra, ánh mắt lạnh đi:

“Chúng ta giờ đã không còn là người nữa. Anh mấy chuyện này còn có ý nghĩa gì?

Phó Cảnh, dừng lại đi. Tôi không rảnh chơi mấy trò hợp rồi tan, tan rồi hợp kiểu đó.

…Mấy tin nhắn kia tôi cũng đã giải thích rõ rồi. Xin lỗi nếu phiền phức cho .

Hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến hợp tác giữa và công ty chúng tôi. Nếu thấy không thoải mái, tôi có thể chủ rút khỏi dự án, để người khác thay tôi .”

6.

Tay Phó Cảnh từ từ buông lỏng.

Hắn tôi chằm chằm, ánh mắt như phủ đầy băng lạnh.

Tôi bật khẽ, có chút chua chát.

Lại diễn nữa.

Tôi còn mong đợi gì chứ?

Cố lấy lại tinh thần, tôi tiếp:

“Chia tay trong hòa bình, buôn bán không thành nghĩa còn đó. Không người thì vẫn có thể .

Trời cũng không còn sớm, Tổng Phó, nên về nghỉ sớm kẻo cảm lạnh.”

Phó Cảnh khẽ.

“Bạn bè? Ôn Nhuyễn Nhuyễn, thì ra trong mắt em, quá khứ của chúng ta chỉ là một ván cờ chơi qua loa thôi sao?

Bảo sao chia tay cũng gọn lỏn như , đến gặp tôi một lần cuối cũng không thèm.”

Hắn nắm lấy vô lăng, ánh về phía tôi lạnh đến rợn người:

“Là em tùy tiện đòi rút lui.

Em đem cảm cá nhân vào công việc, biến công việc thành trò .

Ôn Nhuyễn Nhuyễn, tôi có tìm hiểu rồi, với một người kiêu ngạo như em, bị đè đầu cưỡi cổ ở công ty hẳn là khó chịu lắm nhỉ?

Nếu em không cần cơ hội này, thì , tôi cho em toại nguyện.”

Tôi siết chặt tay, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.

Hắn gằn giọng, từng chữ như đâm thẳng vào tim:

“Nếu đây là một trò chơi, thì khi tôi còn chưa chơi chán, em đừng mơ đơn phương chia tay là xong.

Ôn Nhuyễn Nhuyễn, em chờ đấy, tôi sẽ khiến em phải tự nguyện quay lại, xin tôi tái hợp cho mà xem.”

7.

Mười giờ đêm, tôi nhận thông báo mới trong group việc.

Trưởng nhóm của dự án đã thay đổi thành người cháu trai của sếp: Tiểu thiếu gia họ Tiêu – Tiêu Nam.

Cùng với đó là một loạt tin nhắn giọng điệu giả vờ đàng hoàng đầy mùi châm chọc từ hắn:

【Ôn Nhuyễn Nhuyễn, lần này là do không có năng lực, ai bảo có “ân oán cũ” với Tổng Phó gì.】

【Đắc tội với người ta, tsk, cũng không giống dạng bị bỏ rơi đâu, chẳng lẽ là tiểu nhân bị Tổng Phó đá à?】

【Đừng dây dưa với ta nữa, hay là… đến với tôi đi?】

【Biết đâu tâm trạng tôi tốt, sau khi ký xong hợp đồng, tôi còn có thể giúp đỡ vài câu trước mặt ta.】

Tôi đọc mấy dòng đó, chỉ trả lời duy nhất một câu:

【Cứ chờ đấy, biết đâu cố gắng thêm chút nữa, lại có thể gối ôm bên cạnh Tổng Phó đấy. 😊😊】

Xong, tôi ném điện thoại sang một bên, lòng rối bời.

Từ lúc gặp lại Phó Cảnh, tôi thật sự rất sợ.

Sợ hắn sẽ nhắc lại chuyện cũ.

Sợ hắn tức giận mà hỏi tôi tại sao năm đó lại bỏ đi không một lời giải thích.

Nhưng sợ nhất là… hắn thật sự chưa từng coi đoạn cảm ấy là nghiêm túc, chỉ xem như một trò giải trí trong lúc rảnh rỗi.

Trong lời của bè hắn năm đó, Phó Cảnh đã là “Tổng Phó trẻ tuổi tài cao”, từng trải, lăn lộn trong thương trường, là đại thiếu gia nhà giàu bao nhiêu phụ nữ vây quanh.

Lúc vui, hắn có thể giả bộ ngây thơ, hợp tác với tôi diễn vài vở ngọt ngào.

Lúc không vui… tôi là gì trong mắt hắn?

Tôi cúi người, kéo từ gầm giường ra một chiếc hộp giấy đã phủ đầy bụi.

Bên trong là rất nhiều tấm hình chụp chung của tôi và hắn.

Đáng lẽ phải buông bỏ từ lâu rồi.

Phải vứt nó đi thôi.

8.

Một ngày, hai ngày… bảy ngày trôi qua.

Phó Cảnh không nhắn lấy một tin.

Tôi lại trở về với cuộc sống yên ổn ban đầu.

Chỉ là, Tiêu Nam vẫn ghé qua chỗ tôi vài lần, châm chọc vài câu.

Nhưng dần dần, hắn cũng ít xuất hiện hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...