7
Từ ngày đầu vào nhà họ Trình, tôi đã sống cuộc đời của một người hầu, lại phải gánh cái gọi là trách nhiệm của “vợ tương lai”, phải chăm sóc Trình Ngôn cẩn thận hơn tất cả mọi người, phải nghe lời ta vô điều kiện, đáp ứng mọi cầu của ta.
Những ngày như thế, tôi chịu đủ rồi.
Tôi mệt rồi.
Trình Ngôn im lặng rất lâu mới :
“Nhưng em cũng không thể dùng hôn nhân giả để lừa .”
“Bây giờ theo về nhà, sẽ sắp xếp lại phòng cho em, từ nay cho em ăn cơm chung với , thế vẫn chưa sao?”
Tôi bị dáng vẻ vừa ấm ức vừa nhượng bộ của ta chọc .
Cười rồi nước mắt lại trào ra.
“Trình Ngôn, biết không, thật ra tôi rất ghét ăn ốc nướng phô mai. Rất ghét, cực kỳ ghét.”
15. Cuối cùng, tôi vẫn không theo Trình Ngôn về “nhà”.
Tôi mở giấy đăng ký kết hôn ra cho ta xem ảnh và con dấu, rõ đây là giấy đăng ký kết hôn do nhà nước công nhận, không phải món đồ mua về để chọc tức ai.
Tôi còn đưa cho ta một tấm thiệp mời dự đám cưới của tôi và Lưu Văn Cảnh.
Sắc mặt Trình Ngôn tím ngắt vì tức, không một lời, quay người lên xe bỏ đi.
Tiếp lâu dần, tôi mới biết, bề ngoài lạnh lùng và đầy khí chất công việc là thế, bên trong Lưu Văn Cảnh vẫn giống như khi còn bé — là một kẻ kiêu ngạo khó chiều.
Đến ngày cưới, vẫn âm thầm giận tôi.
Lúc đội khăn voan.
“Sao em chưa từng với là em bị nhà họ Trình nhận nuôi để vợ nuôi?”
Lúc mang giày cưới.
“Nhà họ Trình đối xử với em như thế, mà hôm đó đến tìm em vẫn gọi hắn là trai?”
Lúc đổi nhẫn cưới.
“Ốc nướng phô mai là ám hiệu gì? Anh luôn cho người âm thầm bảo vệ em, chưa từng có ai báo cáo với chuyện gì về ốc cả.”
Tôi bất lực thở dài.
Đang định giải thích thì khóe mắt lại thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc trong hàng ghế khách mời.
Trình Ngôn ngồi một mình ở góc, ánh mắt trầm trầm chằm chằm vào tôi.
Lưu Văn Cảnh nhẹ nhàng nâng cằm tôi, cúi xuống hôn.
“Đừng ta.”
“Hôm nay là ngày của chúng ta.”
16. Sau đám cưới, thỉnh thoảng tôi lại nhận tin nhắn quấy rầy từ Trình Ngôn.
Ban đầu là giọng điệu giả vờ cao ngạo.
“Tôi biết em lấy Lưu Văn Cảnh là để chọc tức tôi, giờ em quay về, tôi sẽ không trách.”
“Mấy lợi ích nhà họ Lưu cho tôi, tôi đều không cần nữa, từ nay Trình thị sẽ không hợp tác với Lưu thị nữa. Em chưa báo hết ơn cho nhà họ Trình, tôi muốn em quay lại.”
“Đinh Hựu Bạch, rốt cuộc thế nào em mới chịu quay về?”
Về sau, thấy tôi không để ý, Trình Ngôn bắt đầu thường xuyên xuất hiện gần nhà tôi.
Có khi là ở quán ăn sáng ngay trước cửa nhà tôi, có khi ở trạm xe buýt ngoài khu chung cư, hoặc ở công viên chó con.
Trong tay dắt một con chó trông giống Tiểu Bố đến tám phần, trên đuôi thậm chí còn có một mảng lông hình trái tim y hệt.
Tôi tiến lại gần, Trình Ngôn đưa sợi dây dắt chó cho tôi.
Trên mặt hiếm khi hiện ra vẻ vừa bối rối vừa ngượng ngập.
“Đinh Hựu Bạch, sai rồi, chưa?”
“Đoạn camera hôm đó… cũng không nhớ mình để những thứ đó xuống tầng hầm từ khi nào nữa. Em giận vì chuyện đó đúng không? Anh nhớ trước đây em từng , chiếc đồng hồ đó là em đi thêm rất lâu mới mua .”
Anh đến chiếc đồng hồ tôi tặng nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi của .
Về sau bị ném xuống tầng hầm cho chó sói cắn chơi.
Tôi mỉm , chuyện từng đau đến mức không thở nổi, giờ đây lại có thể bình thản như thế.
“Mọi chuyện qua rồi, tôi không trách .”
“Dù sao, với một người có thân phận như , chiếc đồng hồ đó quả thật quá rẻ, không ưa cũng là điều dễ hiểu.”
Sắc mặt Trình Ngôn khựng lại, định cãi:
“Không phải, không phải vì chê. Chỉ là em biết đấy, không thích sinh nhật, cũng không thích nhận quà. Nhìn thấy quà, lại nhớ đến sinh nhật năm năm tuổi… ngay hôm sau khi nhận quà của ba mẹ, họ đã chia tay.”
“Bây giờ nhận quà của em, quả nhiên em cũng định rời đi.”
Anh hiểu tôi.
Anh biết, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần bày ra bộ dáng uất ức đáng thương đó trước mặt tôi, tôi sẽ mềm lòng, bất kể chuyện gì cũng sẽ thay gánh.
Nhưng không biết, tôi mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối khi còn nhỏ của , là vì nó luôn khiến tôi nhớ đến một người khác.
Một cậu bé trong nhi viện, mỗi khi bị cướp mất chiếc bánh bao nhỏ sẽ trốn trong tủ âm thầm khóc.
Bạn thấy sao?