Tôi tán tỉnh một chàng điển trai lạnh lùng tại quán bar.
Anh chàng nhìn tôi một cái, rồi đọc ra một dãy số điện thoại.
Sau khi bấm xong chữ số cuối cùng, màn hình hiện lên năm chữ:
"Máy rút tiền xui xẻo".
Nếu tôi không nhầm thì đây là biệt danh tôi đặt cho chồng mình.
1
Tôi và Cố Ngôn kết hôn được hai năm, chỉ gặp nhau hai lần.
Một lần là hẹn hò, một lần là kết hôn.
Do công việc và dịch bệnh, ấy đã hai năm không về nhà.
Chúng tôi thường cũng chẳng liên lạc gì.
Nếu không phải mỗi tháng vào ngày mùng 1 có một khoản tiền được chuyển vào tài khoản, tôi đã nghĩ mình góa bụa rồi.
Tôi khó giải thích hành của mình, nên quyết định chạy trước rồi tính, sau đó giả vờ người lạ.
Tôi nói nhảm: "À! Chồng tôi sắp sinh rồi, tôi phải đến bệnh viện ngay."
Cố Ngôn giơ tay chặn tôi lại, giọng bình thản: "Anh chưa đăng ký vân tay, mở cửa không được."
"..." Sao ấy nhận ra tôi vậy?
Khi chúng tôi về đến nhà, tôi lại gặp khó khăn.
Phòng ngủ phụ đã bị tôi cải tạo thành phòng chơi game, nên tối nay chúng tôi sẽ phải ngủ chung một giường.
Cố Ngôn hỏi: "Em có muốn tắm không?"
Tôi lắc đầu lia lịa, nói là sáng nay đã tắm rồi.
Anh ấy "ồ" một tiếng, rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước xối xả vang lên, tôi nằm trên giường với tâm trạng bồn chồn.
Quá là ngượng, quá là ngượng.
Khi tôi sắp ngủ thiếp đi, chiếc giường bỗng chao đảo, đầu óc tôi lập tức tỉnh táo.
Tôi hé mắt nhìn, thấy Cố Ngôn đang ngồi trên giường, hoàn toàn khỏa thân.
Trong lòng tôi gào thét điên cuồng, mặt đỏ bừng.
Gai xương rồng
Cố Ngôn kéo tấm chăn đắp trên người tôi, không kéo được.
Anh ấy đứng dậy, lấy từ tủ quần áo ra một chiếc khăn che phần nhạy cảm, tắt đèn ngủ trên đầu giường, rồi lại nằm xuống.
Giờ đã là cuối thu, đêm lạnh lẽo.
Tôi lặng lẽ kéo tấm chăn đang cuộn quanh người mình ra, đắp lên người ấy.
Anh ấy hỏi: "Anh em tỉnh giấc à?"
Tôi đáp: "Ừ."
"Ồ, vậy cũng tốt, không tìm thấy quần áo của mình, em biết chúng ở đâu không?"
Tôi nhớ lại lúc mình hứng chí đem quần áo đi ủi, kết quả là chúng bị cháy hết.
Tôi nói với vẻ hối lỗi: "Vứt... vứt rồi."
"..."
Anh ấy quay người, quay lưng lại phía tôi, "Ồ, ngủ ngon."
2
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng nổ.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -muon-lam-tieu-tam-cua-em/chap-1.html">https://otruyen.vn/vo-oi--muon-lam-tieu-tam-cua-em/chap-1.html.]
Từ nhà bếp tỏa ra mùi khét, Cố Ngôn cầm xẻng chảo bước ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng là đất.
Tôi nhẹ nhàng hỏi ấy: "Anh đang chế tạo b.o.m à?"
Anh ấy bình thản đáp: "Không, là rán trứng."
"?"
Tôi bước vào bếp, nhìn đáy chảo trống rỗng, nghi hoặc hỏi: "Trứng đâu?"
Anh ấy chỉ vào chiếc đĩa đặt ở một góc, trên đó là một thứ màu đen.
Rồi ngước nhìn lên trần nhà.
Tôi theo hướng nhìn của ấy, thấy trên trần nhà có một vết màu vàng b.ắ.n tung tóe.
"..."
Kiểu người gì mà rán trứng bay lên trần nhà vậy!
Anh ấy nói: "Không sao, rán quả khác."
Tôi giơ tay ngăn lại, cầu ấy rời khỏi "khu vực cấm địa" nhà bếp.
Anh ấy nhìn tôi đầy ngơ ngác, hoàn toàn không nhận ra mình là thảm họa nấu nướng.
Khi tôi dọn bữa sáng lên bàn, Cố Ngôn nhìn những miếng trứng vàng ươm, bỗng có vẻ hiểu ra điều gì đó.
Sau bữa ăn, tôi cùng ấy xuống siêu thị dưới tầng mua đồ dùng sinh hoạt, gặp Trần cùng khu.
Trước đây tôi đã giúp ấy vài việc nhỏ, nên quan hệ khá tốt.
Chúng tôi chào hỏi qua loa, ấy nhìn Cố Ngôn đang chọn quần lót, hỏi: "Đây là trai cháu à?"
"À, là chồng cháu."
Không ngờ Trần ngạc nhiên: "Chồng cháu phải không cht rồi sao?"
Giọng ấy vang to, khiến nhiều người xung quanh đổ dồn ánh nhìn về phía tôi.
Cố Ngôn cũng quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm.
"..."
Cht, quên mất chuyện này.
Cố Ngôn đi vắng từ ngày thứ hai sau đám cưới, trước đây có người trong khu đồn tôi là tiểu tam được bao nuôi, giải thích mấy lần không được, tôi đành nói chồng tôi c.h.ế.t rồi.
Không ngờ lại nhận được chút cảm thông.
Đám đông bắt đầu xì xào:
"Tôi nói rồi mà, ta xinh thế chắc là hồ ly, mọi người không tin, giờ lại quyến rũ được thêm một nữa rồi."
"Chồng cht chưa bao lâu mà đã tìm được người khác rồi."
"Xinh đẹp có tội gì đâu, mấy ông đàn ông tầm thường kia lo cho bản thân đi."
"Đúng đấy, cht hai năm rồi mà không cho người ta tái hôn, tỉnh dậy đi, nhà Thanh sụp đổ lâu rồi."
...
Cố Ngôn đứng dậy, đi đến ôm vai tôi, nói với Trần: "À, trước đây tôi bị tai nạn liệt toàn thân, không biết có chữa được không, để vợ tôi không buồn nên đã nói dối là tôi cht rồi."
Cố Ngôn còn biết nói dối hơn cả tôi.
"Ồ ồ." Cô Trần cười gượng, "Xin lỗi xin lỗi."
Anh ấy nhìn đám đông xung quanh, giọng vẫn bình thản như mọi khi: "Tôi cht hai năm, sao không thể tái hôn? Tôi không phải hoàng đế, nhà cũng chẳng có ngai vàng."
Ra khỏi siêu thị, tôi ngượng ngùng nói: "Cảm ơn, và xin lỗi."
"Ừ."
Bạn thấy sao?