Vợ Ơi, Anh Muốn [...] – Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

5

Giờ Cố Ngôn không còn sở thích nào nữa, về nhà hoặc ngồi sofa thẫn thờ, hoặc ngồi cạnh xem tôi vẽ.

Là một họa sĩ minh họa tự do, tôi đột nhiên cảm thấy mình không còn tự do nữa.

Anh ấy có lẽ cũng cảm nhận được sự không thoải mái của tôi, nên sau bữa tối tự giác xuống tầng đi dạo, đến 9 giờ mới về.

Ban đầu tôi còn thấy áy náy, cho đến tối nay mấy ông lão lên gõ cửa nhà tôi.

Họ xin tôi đừng để Cố Ngôn ra ngoài nữa, hoặc nếu ra thì đừng đến tìm họ.

Lúc này tôi mới biết, mấy ngày nay ấy đều đi đánh cờ với các ông già dưới tầng, và đã đánh bại ông Trần - người được cho là bách chiến bách thắng - đến mức phải nhập viện.

Tôi lặng nhìn Cố Ngôn đang ôm đồ ngủ đi tắm, ấy nhìn tôi đầy ngơ ngác.

Tiễn các ông cụ đi, tôi đang suy nghĩ cách xử lý thời gian ở bên Cố Ngôn.

Bỗng, từ phòng tắm vang lên tiếng hét.

Ngay sau đó, cửa phòng tắm mở ra, Cố Ngôn như cơn lốc nhảy vào lòng tôi.

Anh ấy nhắm tịt mắt nói: "Trong phòng tắm có thứ bẩn thỉu."

Tôi nói: "Anh xuống trước, em vào xem."

"Không." "..."

Nhìn ấy trần truồng, lại yếu đuối như thế, lòng tôi chợt phức tạp.

"Em bế không nổi đâu."

"Em có thể mà."

"Cố Ngôn, không thể nam tính lên một chút được sao?"

"Không thể lắm."

"Mặc quần áo vào trước đi."

"Nhưng chưa tắm xong."

"..."

Cuối cùng sau bao lời dỗ ngọt, tôi cũng dụ được ấy xuống.

Tôi vào phòng tắm tìm mãi, phát hiện ra một con gián.

Nhà cửa ngày nào cũng được dọn dẹp, rác cũng được đổ thường xuyên.

Chuyện này chỉ có một khả năng duy nhất.

Tôi hỏi Cố Ngôn đang bám cửa nhìn vào một cách thận trọng: "Anh có phải lúc em không có nhà lại lén nổ tung cái gì đó không?"

Chỉ có ấy nấu ăn mới khiến đồ đạc bay khắp nơi thế này.

Cố Ngôn quay mặt đi tránh ánh mắt tôi.

Quả nhiên là vậy.

Nhìn ấy, tôi cảm thấy đau đầu, đúng là một đứa trẻ ngỗ nghịch phiên bản ẩn.

6

Chẳng mấy chốc, mùa đông đến.

Những bông tuyết rơi lả tả, tôi từ bên ngoài trở về. Đường trơn trượt, tôi bước từng bước cẩn thận về nhà.

Một thứ gì đó ấm áp áp sát vào lưng tôi, sau đó là giọng nói quen thuộc bên tai:

"Anh tan rồi."

Tôi nghiêng đầu, thấy Cố Ngôn đang nhìn tôi với vẻ mặt ngoan ngoãn.

Theo phản xạ, tôi hỏi: "Anh rắc rối gì à?"

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -muon-lam-tieu-tam-cua-em/chap-3.html">https://otruyen.vn/vo-oi--muon-lam-tieu-tam-cua-em/chap-3.html.]

Anh ấy lắc đầu nhẹ: "Không có đâu, hôm nay ngoan lắm, chỉ đi thôi."

Tôi nhìn ấy buồn cười, nói: "Vất vả rồi."

"Nuôi sống gia đình, không vất vả." Anh ấy bước lên trước, khom người xuống, "Đường phía trước khó đi, cõng em."

"Không cần đâu, sắp về đến nhà rồi."

Anh ấy quay lại nhìn tôi đầy không hiểu, "Tại sao? Nhưng muốn cõng em mà."

"..."

"Vậy dắt em đi vậy."

"Ừ."

Anh ấy đứng thẳng, đưa tay ra.

Vừa đưa tay ra, ấy đã nắm lấy và nhét vào túi áo khoác.

Lòng bàn tay ấy khô ráo và ấm áp, dường như xua tan cái lạnh xung quanh.

Sau bữa tối, Cố Ngôn rửa bát trong bếp, tôi ngồi xem tivi ở phòng khách.

Một lúc sau, Cố Ngôn lau khô tay, đến ngồi cạnh tôi.

Trên phim đang chiếu cảnh nam nữ chính vượt qua bao khó khăn cuối cùng cũng ôm nhau hôn.

Vốn dĩ tôi cảm , ánh nhìn từ phía bên cạnh quá nồng nhiệt khiến tôi không thể ngơ.

Tôi không tự nhiên hỏi: "Anh nhìn em gì thế?"

Anh ấy nghiêm túc nói: "Sở Ngữ, cũng muốn được hôn."

"Khụ khụ—" Tôi bị sặc vì chính nước bọt của mình.

Dù đã kết hôn hai năm, đến giờ chúng tôi chỉ có một lần gần gũi.

Anh ấy vỗ nhẹ lưng tôi, giúp tôi lấy lại hơi.

Nhớ lại đêm đó, mặt tôi đỏ bừng, nói: "Em... em vẫn chưa quen lắm."

"Ồ, vậy đợi em quen vậy." Giọng ấy bình thản như không.

Câu nói này khiến tôi cảm giác như chúng tôi sắp có những ngày tháng dài bên nhau.

Tôi kết hôn để thoát khỏi gia đình, còn ấy thì sao?

Tôi hỏi điều băn khoăn trong lòng: "Tại sao lại kết hôn với em?"

Anh ấy rót một cốc nước nóng đưa cho tôi, nói: "Trước đây nghe nói công ty có một chàng thích , hơi sợ."

"..."

Có lẽ ấy cũng thấy câu nói của mình quá thẳng thắn, nên gãi đầu thêm vào, "Nhưng có cảm với em ngay từ cái nhìn đầu tiên."

"..."

Tôi nhớ lại hai năm qua, ngoài việc chuyển tiền mỗi tháng, chúng tôi hầu như không giao tiếp.

"Vậy tại sao không bao giờ liên lạc với em?"

Anh ấy nhìn tôi đăm đăm, mím môi có chút ấm ức: "Em chặn rồi."

Tôi càng thêm bối rối.

"Điện thoại vẫn gọi được mà."

Anh ấy lấy điện thoại ra, mở WeChat, mở khung chat được ghim đầu tiên có ghi "Cô xấu xa xinh đẹp".

Gai xương rồng

Dấu chấm than đỏ rực rỡ hiện lên.

Tôi chỉ cảm thấy có lỗi một giây, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...