Vợ Ơi, Anh Muốn [...] – Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

8

Sau bữa tối, chúng tôi ngồi xem phim trên sofa.

Câu chuyện đã kết thúc, Cố Ngôn dựa vào vai tôi ngủ gật.

Tôi lấy điện thoại lướt video, vừa nhấn like một cái, bên tai đã vang lên tiếng "hừ".

Tôi nhìn sang, Cố Ngôn vén áo ngủ lên, chỉ vào bụng thon gọn, nói không chút ngượng: "Anh cũng có."

Tôi liếc nhìn sáu múi trên video, quyết định giả vờ không nghe thấy.

Anh ấy có cái gì chứ có.

Cố Ngôn nắm lấy tay tôi, đặt lên bụng phẳng lì của mình, nghiêm túc nói: "Chỉ là chín múi hợp thành một thôi."

"Ừm ừ, được rồi." Tôi gật đầu nhẹ, giọng điệu qua loa.

Anh ấy mím môi, nhìn bụng thở dài.

"Rồi sẽ có."

Tôi cố trêu: "Ngủ đi, trong mơ muốn gì cũng có."

Anh ấy: "..."

Nửa đêm, tôi tỉnh giấc vì khát, mở mắt ra thấy Cố Ngôn đang ngồi trên giường.

Tôi bật đèn ngủ, ấy nhìn tôi đăm đăm.

Tôi ngáp một cái: "Sao chưa ngủ?"

"Mất ngủ."

"Vậy lấy giúp em ly nước."

Cố Ngôn như ma lởn vởn ra phòng khách, rồi lại lởn vởn mang ly nước vào.

Anh ấy ngồi trước mặt tôi, nhìn chằm chằm.

Tôi hỏi: "Gì nữa?"

Anh ấy bộ mặt nghiêm trọng: "Em có ly hôn với không có múi bụng không?"

"Phụt—" Tôi vừa uống một ngụm nước, không nhịn được phun thẳng vào mặt ấy.

Anh ấy tuyệt vọng "à" lên một tiếng, ngã ngửa ra giường, mắt vô hồn nhìn trần nhà.

"Anh không muốn ly hôn, không muốn không muốn!" Anh ấy đá hai cái vào chăn, như một đứa trẻ hư đòi hỏi: "Ly hôn cũng được, chúng ta phải sống chung, em tái hôn cũng phải mang theo."

"..."

Tôi lấy khăn giấy lau mặt cho ấy, Cố Ngôn nắm lấy tay tôi, giọng thảm thiết: "Anh theo họ con cũng được."

"..."

Đầu óc Cố Ngôn suốt ngày nghĩ gì vậy?

Tôi bất lực nhìn ấy: "Sẽ không ly hôn đâu, em đâu sống với múi bụng, em chỉ đơn giản là... ngắm thôi."

Chỉ đơn giản là thích nhìn thôi mà.

Cuối cùng khi xác định tôi không ly hôn, ấy nhẹ nhàng kéo chăn lên ngực, từ từ nhắm mắt, tạo dáng ngủ yên bình: "Ngủ ngon, vợ ."

Tôi giật mình, tim đập nhanh hơn.

Tôi ngượng ngùng đáp: "Ngủ ngon."

"Ừm, sáng mai gặp."

"Sáng mai gặp."

Anh ấy bỗng mở mắt, giang hai tay: "Anh muốn ôm em ngủ."

"..."

Tôi tắt đèn, nằm vào lòng ấy.

Trong bóng tối, màn hình điện thoại trên gối vẫn sáng.

Tưởng là điện thoại mình, tôi với lấy định tắt mạng rồi tắt màn hình.

Trang hiển thị dừng ở thanh tìm kiếm, tôi choáng váng nhìn lịch sử tìm kiếm:

Từ dưới lên lần lượt là:

Làm sao để trở thành người chồng chín chắn?

Vợ thích ngắm trai múi bụng phải sao?

Làm thế nào để có 8 múi bụng chỉ sau một đêm?

Cách có 8 múi bụng không cần tập luyện?

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -muon-lam-tieu-tam-cua-em/chap-5.html">https://otruyen.vn/vo-oi--muon-lam-tieu-tam-cua-em/chap-5.html.]

Có cách tập luyện nào không mệt không?

Vợ có ly hôn vì tôi không có múi bụng không?

Làm tiểu tam của vợ cũ có phạm pháp không?

Làm tiểu tam xong có thể lên chính thất không?

Tôi lặng lẽ tắt màn hình, nhìn Cố Ngôn buồn cười.

Đúng là đồ ngốc, mà còn ngốc đáng nữa.

9

Kỳ nghỉ Tết của Cố Ngôn ngắn, mùng 5 đã phải đi .

Sáng sớm, ấy bước ra khỏi nhà với vẻ mặt u ám, đến chó hoang thân thiện nhất khu cũng không dám lại gần.

Khoảng 2 giờ chiều, Cố Ngôn đột nhiên gọi điện cho tôi.

Tôi hỏi: "Sao thế, quên gì à?"

Anh ấy ngoan ngoãn: "Vợ , là đàn ông chín chắn, không chuyện hậu đậu đâu."

"Ừ, người đàn ông chín chắn, có việc gì thế?"

"Không có gì."

"Vậy em cúp máy đây, không phiền việc."

"Đừng."

"?"

Cố Ngôn ấp úng mãi, cuối cùng nói: "Chiều em đến đón được không?"

Tôi đáp: "Được chứ."

Anh ấy nói nhỏ: "Vậy đợi em nhé, nhớ đến đón ."

"Ừ."

Gai xương rồng

Tôi bất lực nghĩ, Cố Ngôn sao giống trẻ mẫu giáo thế?

Đúng giờ, tôi thu dọn đồ đạc rồi lái xe đi đón.

Đến trước công ty Cố Ngôn, tôi liếc đồng hồ, còn sớm 5 phút.

Tôi dựa vào xe, ngẩng đầu thấy Cố Ngôn mặt đen như mực bước ra.

Bên cạnh ấy có một gã đàn ông béo nhờn luôn cố chạm vào người, đều bị Cố Ngôn né tránh.

Tôi gọi Cố Ngôn, ấy mắt sáng lên, lập tức thoát khỏi gã đó, chạy ào tới.

"Vợ ." Anh ấy ôm tôi, giọng có chút ấm ức.

Tôi vỗ nhẹ lưng an ủi: "Ổn rồi, không sao đâu."

Cố Ngôn buông tôi ra, mặt không giấu nổi vẻ đắc ý, nhướng mày nói: "Lý tổng, tôi đã bảo vợ tôi đến đón rồi mà."

Lý tổng ngạc nhiên nhìn tôi: "Vợ cậu? Cậu lấy vợ khi nào vậy?"

Cố Ngôn không muốn đáp, tôi lịch sự cười: "Xin chào, tôi là vợ Cố Ngôn."

Lý tổng cười gượng: "Tiểu Cố à, cậu không đủ ý tứ thật, kết hôn cũng không báo với đồng nghiệp."

"Lý tổng, còn việc gì không? Không có thì chúng tôi đi trước."

"Ha ha, được."

Trên đường về, Cố Ngôn trầm ngâm nhìn đoàn xe hoa đi ngang.

Tôi hỏi: "Lý tổng công ty sao kỳ vậy?"

Anh ấy tỉnh táo lại, mặt đầy khó tả: "Trước cũng thấy ông ta kỳ, không biết diễn tả thế nào. Hôm nay nếu không có đồng nghiệp nhắc, còn không biết ông ta muốn..."

Tôi nối lời: "Tán ?"

Anh ấy thở phào lên cửa kính, viết tên tôi, bất mãn: "Vợ , biểu cảm này của em buồn lắm."

"Biểu cảm gì?"

"Hả hê."

Cố Ngôn tự thương bản thân: "Anh đúng là số phận long đong."

Đèn đỏ, tôi xoa đầu ấy, định nói gì đó thì ấy bỗng mặt đắc chí: "Nhưng không sao, gửi cho vợ ông ta vài thứ rồi."

"..."

Thôi, lo lắng hão rồi.

Anh ấy đâu phải ngốc nghếch tự nhiên, rõ ràng là đen tối tự nhiên.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...