Ngay cả khi cổ phiếu công ty lao dốc, tôi cũng chưa thấy nét mặt nghiêm trọng đến .
Anh để bác sĩ xử lý vết thương cho tôi, còn mình ra ngoài gọi điện cho luật sư.
Nói là muốn giám định thương tích, chuẩn bị tài liệu kiện tụng.
Mọi việc xong xuôi, bác sĩ rời đi.
Trong phòng chỉ còn tôi và .
Dưới ánh đèn trắng sáng chói, ngồi bên giường, khẽ nắm lấy tay tôi.
Tay tôi lạnh ngắt, tay thì ấm nóng đến khó tin.
Tôi xuống, gượng: “Chúng ta mới bên nhau chưa bao lâu, mà đã phải chứng kiến trò hề này… có thấy hết hứng chưa?”
Người như Giang Từ, lý trí và tỉnh táo.
Nếu ngửi thấy mùi rắc rối, sẽ lập tức dứt khoát rút lui.
Tôi chờ chia tay.
Hoặc ít nhất là một câu từ chối tử tế.
Nhưng chờ mãi… chỉ thấy ôm lấy tôi.
Có lẽ sợ đụng vào vết thương nên cái ôm rất nhẹ.
Thế câu bên tai tôi lại như sấm rền vang dội:“Vi Vi, chuyện này… không đáng xấu hổ.”
“Không ai chọn gia đình mình sinh ra. Bị buộc phải là người nhà với họ là điều bất hạnh của em. Nhưng điều đó… không hề đáng xấu hổ.”
Cổ họng tôi nghẹn lại, không phát ra tiếng nào.
Chỉ đành run rẩy đưa tay lên, từng chút từng chút ôm chặt lấy .
Tôi thấy mình run lẩy bẩy, mắt ướt nhòe.
Nước mắt thấm qua băng dán trên vết thương đau buốt.
Bao năm qua, tôi đã cố gắng hết sức để cắt đứt liên hệ với họ.
Ngoài Giang Giang ra, tôi chưa từng kể với ai về gia đình mình.
Và tôi cũng đã rất tốt.
Thậm chí có người từng : “Cậu có tính cách tốt ghê, ngày nào cũng tươi tắn như thế, chắc gia đình cậu rất hạnh phúc nhỉ?”
Tôi chỉ .
Không đâu. Không hề.
Chẳng qua vì mọi người đến với nhau đều là vì vẻ ngoài hấp dẫn, nên tôi cũng chỉ đem ra phần thu hút nhất.
Ai rảnh mà đi nghe mấy câu chuyện rối rắm, đau thương, dài dòng?
“Tần Thì Vi, em căn bản không biết là gì. Em nghĩ đó là , thực ra chỉ là trò tán tỉnh.”
Tôi không phục: “Chẳng lẽ biết?”
Giang Từ lắc đầu nắm lấy tay tôi khẽ đặt lên má mình, tôi thật sâu:
“Anh cũng không biết. Vậy nên… để học cùng em.”
15
Vì băng gạc bị nước mắt thấm ướt, cuối cùng bác sĩ phải tới thay thuốc và băng lại cho tôi.
Ông nghiêm mặt cảnh báo: “Nếu còn thế này nữa, sẽ để lại sẹo đấy.”
Giang Từ mím môi, nhẹ giọng xin lỗi.
Tôi ngốc nghếch hỏi bác sĩ: “Bác sĩ ơi, có hút thuốc, uống rượu không?”
“Dĩ nhiên là không!”
Giọng bác sĩ không nể nang: “Muốn hủy luôn nhan sắc à? Còn nữa, thời gian tới phải ăn uống thanh đạm, tuyệt đối không tùy tiện.”
Chỉ vì câu ấy, Giang Từ đề nghị tôi về sống ở biệt thự nhà họ Giang để mỗi bữa ăn đều kiểm soát đúng như lời bác sĩ dặn.
Tôi do dự: “Thế còn Giang Diêu? Tháng sau em ấy thi đại học rồi.”
“Không cần lo cho nó.”
Anh lái xe, giọng điềm đạm: “Tình huống đặc biệt thì phải xử lý đặc biệt. Học hành và tương lai là chuyện nó phải tự có trách nhiệm.
Hơn nữa, nhà em giờ đã biết nơi ở, trước khi bên luật sư chính thức khởi kiện, tốt nhất nên tránh mặt họ.”
Tôi không thể phủ nhận, Giang Từ rất đúng.
Vì thế sau khi xuất viện, tôi thu dọn hai vali, dọn về biệt thự nhà họ Giang.
Lần thứ hai quay lại, tôi đã quá quen tay.
Buổi tối, tôi đang ngồi ăn cháo kê thì Giang Diêu đi học về.
Vừa thấy tôi, cậu ấy sững người một giây rồi sải bước đến đứng trước mặt.
Ánh mắt rơi vào miếng băng gạc nơi đuôi mắt và vùng bầm tím nơi gò má.
Ánh của cậu ấy lập tức lạnh đi: “Chị bị sao ?”
“Bị chó dại cắn.”
Tôi giơ tay lên, theo phản xạ định xoa đầu đứa con ngoan.
Giang Từ bưng dĩa trái cây vừa cắt ra, hừ lạnh một tiếng.
Tôi sực nhớ, giờ đã không còn là thời kỳ diễn kịch nữa.
Tôi lặng lẽ buông tay xuống: “Không sao đâu, bác sĩ bảo chỉ cần dưỡng thương cẩn thận là .”
Giang Diêu ngồi xuống đối diện, ánh mắt vẫn dõi theo vết thương trên mặt tôi đầy lo lắng.
Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Hôm bữa chị đánh mẹ thằng em, sau đó nó có chuyện với em nữa không?”
Cậu ấy lắc đầu: “Không có đâu chị, em ổn, chị cứ yên tâm.”
“Giang Diêu.”
Giang Từ đi tới, gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Đi học bài.”
Giang Diêu khựng lại, chậm rãi đứng dậy thẳng vào mắt Giang Từ, từng chữ rõ ràng: “Biết rồi, cậu à.”
Thiếu niên tuổi dậy thì lớn nhanh thật.
Đứng lên đã cao gần bằng Giang Từ, chỉ là dáng người vẫn còn gầy hơn một chút.
Hai người đứng đối diện, khí thế như gươm tuốt khỏi vỏ.
Tôi ngồi bên mà thấy mình giống như hồng nhan họa thủy.
Cuối cùng Giang Diêu vẫn lên lầu ôn bài.
Giang Từ ngồi vào chỗ cậu ấy, dùng nĩa gắp một miếng lê đưa đến bên miệng tôi.
Tôi há miệng cắn, liếc sang vẻ mặt vẫn còn lạnh lạnh của , bỗng nghiêng đầu : “Giang tiên sinh, đang ghen à?”
Anh chỉ tôi, không đáp.
Tôi bỗng nhớ ra mặt mình giờ trông như cái bảng pha màu: “Xin lỗi, quen rồi… Giờ em thế này chắc xấu lắm phải không?”
Giang Từ khẽ lắc đầu, nắm lấy tay tôi đang đặt trên bàn áp lên má .
Giọng khàn khàn vang lên: “Không hề. Anh còn rung hơn trước.”
Trong mắt là vẻ trong veo như suối lạnh nơi núi cao, trong trẻo tới mức tim tôi khẽ run lên.
Tôi rút tay lại, vội đứng lên: “Em đi tắm đây.”
Tôi trốn ra ban công, vừa lôi thuốc ra thì một bàn tay vươn tới từ phía sau, tịch thu luôn.
Giang Từ nhàn nhạt : “Anh biết ngay mà.”
Tôi thở dài: “Còn chuyện hôn ước với Diêu Tri Nhã thì sao? Nhà họ Diêu còn đăng cả thông cáo rồi.”
“Thông cáo chỉ liên hôn với nhà họ Giang, không chỉ rõ ai cả.
Hơn nữa, công ty của đã độc lập từ 5 năm trước, không còn liên quan đến gia tộc.”
Giang Từ tiện tay nhét thuốc vào túi mình, ngơ trước ánh ai oán của tôi.
“Anh cũng rất lâu rồi không gặp Diêu Tri Nhã. Sau này càng không có gì liên quan.”
“Nhưng em từng thấy đi với ta, còn ở cửa hàng Hermès nữa.”
Giang Từ quay đầu tôi, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Không phải đi với ta. Là đang diễn kịch cho cả và chị dâu xem. Còn về những chuyện khác…”
Anh bỗng nắm lấy cổ tay tôi kéo về phòng ngủ, lôi từ trong tủ đồ ra một túi Hermès màu cam.
Giang Từ đưa túi cho tôi.
Tôi mở ra, bên trong là một chiếc túi màu xanh kem nhạt.
Anh tôi, ánh mắt mang theo lớp sương mù vô hình bao trùm lấy tôi: “Hôm đó tới quán bar tìm em, thấy cái túi cũ rách bươm nên mua cái này cho em. Vẫn chưa nghĩ ra lúc nào thì nên tặng.”
Anh đang đến chiếc túi vải cũ kỹ của tôi đã mòn đến rụng cả lông vải.
Chiếc túi này tôi chưa từng sở hữu khi viết truyện từng tra cứu qua, giá của nó còn cao hơn cả chiếc xe tôi đang đi.
Tôi vào mắt , trong đầu bỗng hiện lên năm chữ: Anh ấy đang nghiêm túc.
16
Đầu tháng 6, bộ phim cổ trang ngược tâm chuyển thể từ tiểu thuyết của tôi chính thức bấm máy.
Tôi cùng Giang Từ đến dự lễ khai máy, sau khi kết thúc, nhận một cuộc gọi rồi về công ty ngay.
Ban đầu tôi định tìm Giang Giang lại bị một người phụ nữ vừa quen vừa lạ chặn đường.
Diêu Tri Nhã xách theo chiếc túi Hermès màu nâu vàng, mỉm tao nhã: “Cô Tần, bên cạnh có quán cà phê, chúng ta vào uống chút gì đó nhé?”
“Tôi nghĩ không cần đâu.”
Tôi thở dài: “Quán cà phê là nơi dễ xảy ra xung đột nhất, hoặc tôi tạt , hoặc tạt tôi. Mấy cảnh đó tôi viết cả trăm lần rồi, có gì thì ở đây đi.”
Cô ta sượng mặt.
Vài giây sau, thu lại nụ , khoanh tay, lạnh lùng tôi:
“Cô Tần, là người thông minh, tôi mong biết điều một chút.
Liên hôn giữa hai gia tộc là bước đi đôi bên cùng có lợi, cũng giúp ích cho sự nghiệp của Giang Từ.
Nếu thật lòng ấy, thì nên nghĩ cho ấy nhiều hơn.”
“Tôi không ta.”
Tôi : “Tôi tiền. Nên tôi ở bên ta là để kiếm tiền từ ta.”
Tôi cố lắc lư chiếc túi mà Giang Từ tặng trước mặt ta, vẻ mặt tái mét vì tức giận của mà hả dạ: “Trừ phi đưa giá cao hơn.
Còn không thì xin mời quay về, Diêu tiểu thư.”
Buổi tối hôm đó, Giang Từ về nhà, mở điện thoại trước mặt tôi, bật lên một đoạn ghi âm.
Giọng tôi vang lên từ trong máy: “Tôi không ta, tôi tiền nên tôi muốn ở bên để vắt ta càng nhiều càng tốt.”
Anh tắt ghi âm, quay sang tôi.
Tôi giận tím mặt: “Mấy người giới thượng lưu các thật bẩn thỉu!”
Giang Từ hơi cong khóe môi: “Em thật sự tiền đến à?”
“Ờm…”
Tôi nghẹn họng, chưa kịp đáp, đã quay người, rút từ giá sách ra một xấp tài liệu đưa tôi.
“Cho em. Được không?”
Tôi mở ra xem — là hợp đồng chuyển nhượng biệt thự có suối nước nóng, không điều kiện, không hoàn lại.
Tôi đang nằm mơ à?
Tôi hít sâu, gập lại tập giấy ngẩng đầu : “Đây là gì? Phí chia tay à?”
Ánh mắt Giang Từ trầm xuống: “Một món quà nhỏ.”
Tôi thật lòng muốn : “Cảm ơn , món quà nhỏ mấy chục triệu.”
Tôi không đáp, chỉ chăm cho đến khi hơi bối rối quay đầu đi, giọng trầm thấp: “Sao thế?”
Có vẻ là kiểu người rồi đấy.
Chưa chắc, để quan sát thêm.
Không lâu sau, đến kỳ thi đại học.
Tôi và Giang Từ cùng đứng chờ bên ngoài điểm thi, còn cẩn thận che ô cho tôi tránh nắng.
Khi môn thi cuối cùng kết thúc, đám học sinh hò reo ùa ra.
Giang Diêu bị bè vây quanh, cả lũ bàn nhau kéo đi karaoke xuyên đêm.
“Đi đi, đi đi.”
Tôi vẫy tay: “Cuối cùng cũng thi xong nên xả hơi một trận cho đã.”
“Chị.”
Cậu ấy quay lại tôi, ánh mắt dường như mang theo thứ cảm khó diễn tả.
Không thể nghĩ sâu.
Tuyệt đối không thể.
Trên đường về, Giang Từ im thin thít, mặt lạnh như tiền, rõ ràng đang giận.
Trong biệt thự rộng lớn chỉ còn hai người chúng tôi.
Anh đang thay băng cho vết thương ở khóe mắt tôi, đầu ngón tay ấm áp lướt theo đường viền gương mặt.
Rồi mọi thứ dần dần mất kiểm soát.
Trong phòng khách đèn vẫn còn sáng trưng, tôi hơi khó xử, nuốt nước bọt: “Giang Từ, mình… về phòng đi.”
Anh nhướn người lên chút, tôi chăm : “Không.”
Sao nghe quen thế?
Giống hệt lời tôi từng cách đây nửa năm, chỉ là vị trí hai người hoán đổi.
Ngay lúc ấy, cửa biệt thự bỗng bật mở.
Giang Từ chẳng hề phản ứng, tiếp tục cúi đầu hôn tôi.
Hương gỗ trầm trên người phảng phất quanh mũi, hòa lẫn với nhịp thở và hơi ấm môi chạm môi.
“Giang Từ!”
Giang Diêu chạy vào, tức giận kéo ra khỏi người tôi: “Anh lợi dụng lúc người ta yếu lòng! Anh cố ý! Tôi đã trưởng thành từ lâu, tại sao lại lừa chị Tần Thì Vi tôi mới mười sáu tuổi?!”
“Láo toét.”
Giang Từ nhíu mày, gỡ tay Giang Diêu ra khỏi tay áo mình, sửa lại chiếc sơ mi bị tôi vò nhăn sau đó mới lạnh nhạt về phía cậu.
“Tôi cũng đâu phải không dối? Anh có từng đi hẹn hò với Diêu Tri Nhã không? Có đi chọn nhẫn cưới với ấy không?”
Khí chất trầm ổn và xa cách của đã quay lại.
Tôi chợt nhận ra — Giang Từ như thế này, thật ra rất nguy hiểm.
Giang Diêu khựng lại, ánh mắt lấp lánh dao , không thể phản bác.
Cậu chỉ cắn răng: “Dù … giờ tôi thi xong rồi, tôi đã đủ tuổi, tôi muốn cạnh tranh công bằng với !”
Giang Từ khẽ , giọng từng chữ rõ ràng: “Em không có cửa.”
Chỉ bốn chữ, khiến hốc mắt Giang Diêu đỏ ửng.
“Là tôi quen ấy trước!”
“Quen trước thì sao? Huống chi, nếu không nhờ tôi mất trí nhớ rồi chủ tạo điều kiện, sao và ấy lại bên nhau ?”
Cái này gọi là… người không thấy máu.
17
Giang Diêu trừng mắt , ánh mắt dần trở nên hung dữ: “Đúng theo thỏa thuận, giờ tôi đã thi xong, số cổ phần đứng tên tôi cũng nên chuyển lại rồi. Giang Từ, những gì có thể cho chị ấy, tôi cũng có thể.
Vả lại, ngay từ đầu đã có mưu đồ.
Dám khi em nhận nhầm chị ấy, bỏ tiền giữ chị ấy lại không phải để bày trận dàn cục sao?
Ngay cả chuyện em bị bắt cóc, chắc chắn cũng đã tính toán trước nên mới sớm bố trí người đến ứng cứu!
Cả em và Tần Thì Vi đều là quân cờ của !”
Giang Từ lạnh lùng cậu: “Giang Diêu, tốt nhất là em nên hiểu rõ Lúc đầu chăm sóc em, không phải vì nhắm đến chút cổ phần tội nghiệp kia mà là vì mẹ em đã giao phó em cho . Anh đúng là chẳng phải người tốt gì riêng chuyện nuôi nấng em chưa từng thấy hổ thẹn.”
Giang Diêu càng nghe mắt càng đỏ, môi run lên hai cái, cuối cùng không gì mà chỉ quay người bỏ lên lầu.
Lúc này, Giang Từ mới quay lại, cúi mắt tôi.
Tôi bình tĩnh , giọng dửng dưng: “Anh cố ý.”
Anh im lặng vài giây rồi khẽ: “Ừ.”
“Giang Từ, chuyện quái gì ?”
Anh đột ngột quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Hôm đó em hỏi một câu, giờ có thể trả lời rồi.”
“Phải, có ghen. Không chỉ ghen, còn đố kỵ. Đố kỵ vì Giang Diêu là người đầu tiên quen biết em. Đố kỵ vì hai người từng bên nhau, dù chỉ một ngày. Đố kỵ vì hai người từng hôn nhau.”
Tôi chỉ hôn Giang Diêu một lần là hôm vừa xác nhận quan hệ.
Dưới ánh đèn đường, chỉ là một cái chạm môi nhẹ mà tai cậu ấy đã đỏ bừng lên.
Nhưng lúc đó, xung quanh hoàn toàn không có ai… Tại sao Giang Từ lại biết?
“Lúc đó Giang Diêu thường xuyên chạy ra ngoài, lo lắng, sợ là chiêu trò của cả và chị dâu nên đã lén lái xe đi theo.”
Vậy là… khi tôi hôn Giang Diêu, đang ngồi trong xe thấy hết.
Bạn thấy sao?