Vợ Tôi Là Người [...] – Chương 11

11

“Tôi không đồng ý. Thẩm Thính Lan, em nghe rõ chưa, tôi không đồng ý.”

“Ọe…”

Lời tỏ tha thiết bị tôi nỗi buồn nôn cắt ngang phũ phàng.

Tôi không dám vẻ mặt Phí Luật.

Tôi thật sự muốn nôn, nhịn mãi không nổi, cuối cùng vẫn lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Khi tôi bước ra, Phí Luật đã mặc quần áo chỉnh tề.

Anh đưa tôi đến bệnh viện.

Trên đường, tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu lời tỏ của .

Tôi từng nghĩ Phí Luật thích Giang Tư Trúc, còn tôi chỉ cờ xuất hiện vào lúc bị ta từ chối liên tiếp — một người tự dâng đến cửa.

tôi chưa bao giờ bàn chuyện cảm với Phí Luật.

Anh cũng luôn cẩn thận tránh né đề tài này.

Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ cứ thế mà sống tạm bợ, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng một ngày nào đó, khi Giang Tư Trúc quay lại, chúng tôi có thể chia tay.

Tôi né tránh ánh mắt của Phí Luật.

Nửa đêm, trong phòng VIP, điều hòa lạnh buốt.

“Xin chúc mừng, Thẩm, đã mang thai.”

Lời của y tá như một quả bom, khiến tôi và Phí Luật đều sững sờ.

Chúng tôi vốn chẳng hề có kế hoạch sinh con.

Tôi nhớ lại, có lẽ là lần Lục Diễm Sơ hãm tôi. Hôm đó Phí Luật như phát điên, không dùng biện pháp phòng ngừa, sau đó tôi cũng quên uống thuốc.

Hai người nhau.

Bầu không khí im lặng, kỳ lạ.

Y tá ngượng ngập : “Ba tháng đầu ý nghỉ ngơi, không quan hệ…”

Cô ấy dặn dò đủ điều.

Tôi vẫn còn choáng váng, Phí Luật đã ghi nhớ từng chữ.

“Hãy để nhà thiết kế cải tạo hai phòng thành phòng trẻ em.”

Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, gửi ghi âm cho trợ lý riêng. Sau đó ngẩng lên tôi.

“Thẩm Thính Lan, em xem, tiểu Phí sau này sẽ giống tôi hay giống em? Là con trai hay con ? Nếu là con trai, từ nhỏ tôi sẽ dạy nó ăn, lớn lên sẽ ít phải đi đường vòng.”

Nghĩ đến cảnh bên cạnh văn phòng Phí Luật lại ngồi thêm một “ông cụ non” mặt mày nghiêm túc ký giấy tờ, tôi liền rùng mình.

“Con .” Tôi ngắt lời.

Khóe môi Phí Luật khẽ cong.

“Tiểu Lan chắc chắn sẽ rất đáng .”

Trong đầu tôi bất giác hiện lên hình ảnh một bé mặc váy hồng, trắng trẻo xinh xắn.

Tôi thoáng qua Phí Luật.

Người đàn ông này thật sự tinh ranh đến đáng sợ.

Chỉ hai câu đã kéo tôi vào viễn cảnh về đứa trẻ, rõ ràng trước đó, chúng tôi còn đang bàn chuyện ly hôn.

Rõ ràng cả hai đều chưa chuẩn bị cha mẹ, còn đang do dự.

Thế mà đã ngay lập tức tiếp nhận thân phận mới.

Thậm chí còn khéo léo dẫn dắt, khiến tôi dần tiếp nhận cùng .

Nằm trên giường suy nghĩ vài phút, tôi quyết định thẳng với Phí Luật.

“Tôi không chấp nhận ngoại , kể cả ngoại tinh thần. Nếu người khác trong hôn nhân, tài sản sẽ chia ba. Con theo tôi. Tôi và con lấy hai phần ba, một phần.”

Phí Luật hít sâu một hơi.

“Được.”

Thực ra tôi hiểu, với điều đó chẳng hề quan trọng.

Sau lưng còn có Phí thị, có thể lại từ đầu bất cứ lúc nào.

Đội ngũ dưới trướng Phí Luật hôm sau lập tức bay đến đây.

Ba lần lương, vé máy bay, ăn ở đều thanh toán.

Anh bận xong công việc liền vội vã chạy đến gặp tôi.

Còn mang theo cả đội luật sư, soạn thảo bản thỏa thuận tôi hôm qua.

Mãi đến khi ký xong, tôi mới thật sự thở phào.

Nói không rõ là cảm giác gì.

Đây vốn là điều tôi luôn muốn .

Nhưng khi thật sự có bản đảm bảo ấy trong tay, tôi lại chẳng thấy vui mừng bao nhiêu.

Phí Luật lấy tên tôi thành lập một công ty, mời hẳn đội ngũ quản lý chuyên nghiệp, còn đích thân chỉ dẫn tôi.

Tôi từng viết lách một thời gian, nên bắt nhịp rất nhanh.

Anh cũng có chút bất ngờ.

“Thẩm Thính Lan, nếu em sớm bước vào thương trường, có lẽ chúng ta đã có thể ngang tài ngang sức.”

Tôi không trả lời.

Nhưng trong lòng, tôi cũng nghĩ .

Có lẽ tất cả nguồn lực hiện tại tôi có đều đến từ Phí thị, đứng trên vai người khổng lồ, dĩ nhiên dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi lập công ty, tôi rất bận.

Phí Luật mà nhiều phen giật mình thót tim.

Nhưng khi thấy nụ hiếm hoi của tôi, lại khẽ thở phào.

“Thẩm Thính Lan, bây giờ em đã có công ty, không cần biết có hay không, em đều có đủ bản lĩnh để đàm phán với .

Chúng ta đã là những người bình đẳng.

Vậy em có thể cân nhắc…”

“Thử không?”

Phí Luật bưng chén canh dinh dưỡng chuyên gia chuẩn bị cho tôi.

Một người cao lớn như thế, mà khom lưng, căng thẳng bất an tôi.

Như đang chờ phán quyết.

Tôi không gì.

Nếu là ngày trước, khi mới ở bên Phí Luật, có lẽ tôi sẽ tùy tiện thốt ra ba chữ “em ”, cho dù chẳng phải thật lòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...