12
Lúc này đây, áo sơ mi trắng trên người đã bị mưa thấm ướt, ôm sát bờ vai cùng hàng cơ bụng mơ hồ ẩn hiện.
“Được.” Cuối cùng tôi khẽ gật đầu.
“Được.”
Tập đoàn Phí thị gửi phúc lợi cho toàn công ty.
Nghe để chúc mừng cháu trai ra đời.
Còn tôi, nhóc con nhăn nheo đỏ hỏn trong tay, lại chẳng cảm nhận mấy gọi là mẫu tử.
Không biết có phải chỉ riêng tôi như .
Bởi lẽ, thấy những bà mẹ khác ôm con, ai nấy đều rơi lệ hạnh phúc.
Mà tôi thì chỉ thấy… bản sao thu nhỏ của Phí Luật.
Thế nào cũng thấy… gượng gạo.
…
“Tiểu Phí, mẹ con, cũng ba nữa.”
Một người cao lớn như Phí Luật, ôm lấy cục bông nhỏ xíu, trông vừa buồn lại vừa ngốc nghếch.
Anh cúi xuống, thì thầm bên tai con trai.
Tôi , bất giác cong khóe môi.
Tôi có chồng mình không?
Trước khi Tiểu Phí đến, tôi có thể là không.
Có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng khi nghe giải thích, trong lòng tôi dần dần buông xuống.
Hôm tôi ngồi đàn cho mèo hoang nghe, chính là ngày cha mẹ tôi ly hôn, hai bên gia đình cãi vã nát tan.
Cũng là ngày tôi – kẻ tưởng chừng sẽ vỡ vụn – tìm lại một chút sức mạnh từ những nốt nhạc.
Tôi không ngờ, cảnh tượng đó lại khắc sâu trong thế giới của một người khác.
Như thể có ai đó nhặt lấy những mảnh vỡ của tôi, ghép lại, rồi thì thầm: “Anh thích em.”
Yêu sao?
Có lẽ… trái tim tôi đã rung .
(Hết)
Bạn thấy sao?