Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Tôi theo phản xạ buông lỏng hàm răng, ngay sau đó ta liền ôm lấy sau đầu tôi, nhẹ nhàng ấn xuống.
Ép tôi ngẩng mặt, cùng ta hôn sâu.
Hơi thở mát lạnh của ta nhanh chóng bao trùm lấy tôi.
Trong khoảnh khắc đó, dường như cả người tôi đều nhuốm mùi vị của .
Nụ hôn của ta dần trở nên không còn dịu dàng, mà bá đạo như thể muốn nuốt chửng tôi.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi tôi gần như không thở nổi, tôi mới cắn nhẹ môi ta một cái.
Anh ta lúc này mới chịu buông tôi ra.
Tôi bị hôn đến đỏ mặt tía tai, đứng đờ tại chỗ.
Nhìn thấy vết cắn trên môi ta, tôi chột dạ lí nhí:
“…Em không cố ý cắn đâu.”
Anh ta khẽ l.i.ế.m vết thương.
“Dữ thật đấy~”
“Là tại hôn mạnh quá còn gì!”
Anh ta mỉm cười, không cãi lại.
“Thôi, lần này tha cho em đó.”
Tôi lườm ta:
“Anh có vẻ rành quá nhỉ?”
Anh ta giọng lười biếng, dùng tay nâng má tôi lên:
“Ừm! Anh còn rành hơn nữa đấy, lần sau em muốn thử tiếp không?”
Tôi tức tối quay phắt đi.
Ai mà biết ta đã hôn bao nhiêu rồi chứ!
Mặt tôi vẫn đỏ bừng, lười chẳng buồn đáp lại ta.
Quay đầu lại, thấy Cố Từ Niên dưới sân đang nhìn tôi.
Tôi khẽ mím môi, cảm thấy hơi gượng gạo.
Thế mà Hạ Tây Châu lại bất ngờ choàng tay kéo tôi vào lòng, cúi đầu nhìn Cố Từ Niên đầy đắc ý, khóe môi cong lên cười khiêu khích.
Lúc ấy, trông ta đúng là... kiêu căng không thể tả.
Tôi chọc chọc vào cơ bụng cứng đét của ta:
“Anh đúng là... càng lúc càng hư!”
Anh ta khẽ “tsk” một tiếng, đưa tay véo nhẹ má tôi:
“Có ai lại nói trai mình như vậy không hả?”
Tôi bĩu môi:
“Ai nói là trai em chứ?”
Anh ta cười đến nghẹn, vươn tay nhéo một cái sau gáy tôi:
“Thẩm Vọng Thư! Em đang gạt gẫm trai ngoan nhà lành đấy à?!”
Tôi ngẩng đầu nhìn ta:
“Hừ, trai ngoan gì mà hôn người ta thuần thục thế? Ai biết có phải là cao thủ trường không?”
Hạ Tây Châu nghe xong liếc nhìn tôi một cái, rồi bật cười:
“Em không biết à? Đàn ông giỏi mấy chuyện đó đều là do thiên phú đấy.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không tin.
Anh ta chậm rãi ghé sát tai tôi, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai:
“Cũng không hẳn là thiên phú đâu… Dù sao thì trên phim cũng có vô vàn bài học minh họa mà.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, trừng mắt không nói nổi một lời:
“Anh…”
Hạ Tây Châu xoa đầu tôi:
“Sao? Em cũng muốn học à? Để về nhà chia sẻ tài liệu cho?”
Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, giơ tay đ.ấ.m thẳng vào n.g.ự.c ta:
“Ai thèm học mấy thứ đó của chứ!”
Anh ta bật cười trầm thấp, rồi lại đưa tay véo má tôi, nhẹ giọng dỗ dành:
“Thôi nào, đừng cáu nữa, đấy.”
Tiệc kết thúc khi đã quá nửa đêm.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vong-tay-chau/chuong-2.html.]
Hạ Tây Châu cứ khăng khăng muốn tôi cùng ra tận cổng khu biệt thự.
Sau khi lên xe, tôi đang định quay về thì lại bị gọi lại.
Thấy ta vẫy vẫy tay, tôi đành bước thêm vài bước.
Không ngờ ta lại vòng tay qua cổ tôi, hôn lên môi tôi một cái thật kêu.
Tôi đỏ mặt, trừng mắt nhìn ta:
“Sao thích hôn người khác thế hả!”
Anh ta nhếch môi cười ranh mãnh:
“Vì nghiện em mất rồi.”
“Anh về đây, đã muộn lắm rồi!”
Anh ta đặt tay lên vô lăng, khựng lại một chút:
“Không biết có bị kiểm tra nồng độ cồn không nhỉ?”
“Anh uống rượu à?”
Anh ta lắc đầu:
“Không. Nhưng em có uống mà. Vừa rồi hôn nhau lâu như vậy, lỡ bị ‘lây’ thì sao? Nếu bị bắt, ảnh hưởng đến con trai chúng ta sau này thì nguy to rồi!”
Tôi tát nhẹ lên đầu ta:
“Câm miệng lại cho tôi!”
Không buồn đôi co, tôi quay người bước đi.
Nhà tôi cách nhà Cố Từ Niên mấy căn biệt thự.
Khi đi ngang qua cổng nhà ấy, tôi lại bị gọi lại.
“Thư Thư.”
Tôi quay đầu lại:
“Sao vậy?”
“Em bắt đầu hẹn hò với Hạ Tây Châu từ khi nào?”
Giọng điệu tra hỏi của ấy khiến tôi rất khó chịu.
Tôi nhìn thẳng vào , không đáp.
Anh ấy thở dài, tiếp lời:
“Hạ Tây Châu không phải người đáng để gửi gắm. Yêu chơi thì được, đừng quá nghiêm túc.”
Tôi bướng bỉnh mở miệng:
“Anh đâu phải trai ruột của em, em không cần lo.”
“Còn nữa, đừng chê bai trai em trước mặt em như vậy, em sẽ giận đấy.”
Tôi từ trước đến giờ rất biết bênh người nhà.
Dù gì Hạ Tây Châu bây giờ cũng là trai tôi, Cố Từ Niên đã có rồi mà còn xen vào chuyện tôi, đúng là khiến người ta tụt mood.
Thật ra tôi và Hạ Tây Châu quen nhau từ lâu lắm rồi.
Lúc nhỏ, bố mẹ tôi bận rộn, không an tâm để bảo mẫu trông tôi, liền gửi tôi sang nhà ông bà nội.
Khu đó toàn nhà ngói tường đỏ, giữa các hộ chỉ cách nhau một bức tường.
Quan hệ tốt thì còn đục cửa bên hông cho tiện qua lại.
Nhà Hạ Tây Châu ngay sát cạnh nhà ông bà tôi.
Khi đó tôi còn nhỏ xíu.
Ông sợ tôi buồn, liền gọi Hạ Tây Châu bên cạnh qua chơi cùng.
Chỉ là... tên đó từ nhỏ đã hư, miệng độc, còn hay bắt nạt tôi.
Tuổi thơ của tôi không ít lần bị ta chèn ép.
Thế nên khi lớn lên, tôi càng thích kiểu người dịu dàng như Cố Từ Niên hơn.
Anh ấy lúc nào cũng chín chắn, trầm tĩnh, giải quyết được mọi vấn đề giúp tôi.
Không như Hạ Tây Châu, lúc nào cũng chê tôi.
“Thẩm Vọng Thư, Chúa cho em cái đầu là để dùng, không phải để trưng.”
“Thẩm Vọng Thư, khóc nhiều sẽ xấu đấy.”
“Thẩm Vọng Thư, con phải dịu dàng, dữ quá thì ế đấy.”
…
Nhưng đôi khi Hạ Tây Châu cũng tốt.
Tôi bị bắt nạt, ta sẽ che chắn cho tôi, dù ngoài miệng vẫn chê, vẫn cúi đầu giúp tôi lau nước mắt.
Bạn thấy sao?