Ta chết rồi, tộc nhân lại muốn hợp táng ta cùng Tạ Ngôn Chi. Âm phong gào thét, ta liều mạng ngăn cản. Bọn họ không biết, Tạ Ngôn Chi chính là kẻ ta đã tự tay hạ độc giết chết. Phẫn nộ đến mức trọng sinh. Ta xoa lọ thuốc độc trong tay, cân nhắc kiếp này là nên tiếp tục hạ độc hắn, hay là thành toàn cho hắn. Ngay lúc ấy, trong thân thể ta vang lên một giọng nói khác: “Loại bại hoại như vậy giữ lại làm gì, chém đi bón cho hoa, đến hoa cũng phải thấy ghê tởm.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?