Xa Tận Chân Trời [...] – Chương 13

Chương 13

Tôi mơ hồ cảm nhận cả văn phòng đều đang lặng lẽ nghe chúng tôi chuyện, nhất thời không biết có nên hay không, đành Lục Trạch Xuyên.

Cậu ấy bắt gặp ánh mắt tôi, nhướng mày một cách thoải mái.

“Tớ định tới tập đoàn An Châu trước…”

“Tập đoàn An Châu? Cậu đúng là cái gì cũng dám … chỗ đó không dễ vào đâu…”

“Đúng , tôi có một người vô cùng lợi , khi phỏng vấn vẫn bị đánh trượt.”

“Nếu như tôi có thể vào việc ở công ty lớn như thì buổi họp lớp sắp tới có thể ngẩng cao đầu mà đi rồi.”

Tôi không nhịn , đang chuẩn bị tiếp lời thì bị giọng châm chọc của Tề Hiểu cắt ngang.

“Có người c.h.é.m gió mà không cần phải suy nghĩ nhỉ.”

Tề Hiều khẩy một cái: “Nếu như có thể vào An Châu, sao còn phải đến công ty nhỏ của chúng tôi ? Cái miếu nhỏ này không chứa nổi đức phật lớn như đâu.”

Cô ta cao giọng : “Còn ai muốn nghỉ việc không? Cùng nộp đơn luôn đi chứ? Theo ta vào An Châu kìa.”

Có lẽ là do sự cảnh báo từ danh sách đen trước đó nên hiện tại chẳng ai dám gì nữa.

Ngược lại, Lục Trạch Xuyên lại mở miệng: “Khẩu khí của Tề đây không nhỏ nhỉ.”

“Không hổ là người vì để đi du học mà ở bên người khác, vứt bỏ trai, du học trở về lại khóc sướt mướt cầu xin trai cũ quay lại với mình. Cuối cùng lại còn trách Tiểu Tinh nhà chúng tôi nhân lúc sơ hở chen chân vào, sao không trách trai cũ của không quản nổi bản thân ta đi?”

“Hừm, mặt dày như thật là hiếm có khó tìm.”

Sắc mặt Tề Hiểu trắng bệch.

Nhưng dù sao đây cũng là sân nhà của ta nên rất nhanh đã kịp phản ứng lại, kêu bảo vệ đuổi Lục Trạch Xuyên đi.

Lục Trạch Xyên: “Đừng gấp gáp chứ, tôi sẽ mang người của tôi đi ngay. Còn về việc nhận chức của ấy, không cần phải bận tâm.”

“Mẹ tôi đã muốn ấy đến công ty giúp đỡ từ lâu rồi, ấy cứ cố chấp muốn ở bên ngoài rèn luyện năng lực, tôi cũng đau đầu về việc này lắm.”

“Vừa hay gần đây An Châu vừa mua lại một tòa nhà mới ở Kim Song, đang định mở rộng, cũng rất thiếu người, mọi người cùng nhau đến luôn đi.”

Rất rõ ràng, cậu ấy đến câu thứ hai đã khiến ít nhất một nửa số người ở đây bị lung lay rồi.

Hạ Ngôn đứng bên cạnh tôi, miệng mở rộng, sững sờ hồi lâu, đột nhiên dùng khuỷu tay chọc chọc.

“Anh đẹp trai này công ty nhà ấy, là công ty nào thế?”

“…” Tôi che miệng, thấp giọng : “An Châu đó.”

Giá trị ham muốn trên đầu ấy bổng nhiên nhảy lên rất cao, hai mắt phát sáng tôi: “Thật á, Tiểu Tinh, xuất thân như này sao cậu không sớm? Phú bà ơiii tớ có thể đi theo cậu không?”

“…Thứ lỗi cho kẻ vô dụng này.” Tôi lặng lẽ lùi về sau hai bước, bị Lục Trạch Xuyên tiện tay ôm lấy.

Tề Hiểu vả mặt liên tiếp hai lần đã có chút hoảng sợ: “Sao có thể? Câm miệng! Anh dựa vào cái gì chứ?”

“À, bố tôi là chủ tịch tập đoàn An Châu. Tôi và Tiểu Tinh là thanh mai trúc mã, bố mẹ tôi đã xúi giục bố mẹ Tiểu Tinh mua cổ phần từ lâu rồi, tính ra thì bố mẹ ấy cũng là những cổ đông sớm nhất của An Châu đấy.”

“Hơn nữa, bằng cấp cộng thêm năng lực việc của Tiểu Tinh, tại sao chúng tôi lại không muốn chứ?”

Mấy đồng nghiệp cùng tôi từ chức khi nãy đều vui sướng phát điên rồi, còn có người nghe xong cũng tâm, lấy hết dũng khí hỏi Lục Trạch Xuyên giờ từ chức thì còn có cơ hội hay không, bị Lục Trạch Xuyên mỉm từ chối.

Tề Hiểu càng cảm thấy mất mặt hơn, suýt chút nữa đã cãi tay đôi với mấy người đổi ý kia.

Một bên thì hùng hổ dọa người, rõ ràng đã không còn nhiều sức uy h.i.ế.p nữa, một bên thì quay lưng đột ngột, cũng chẳng có lý gì.

Việc này mở màn như một trò , lại kết thúc rất kịch tính.

Tôi ngồi đó vừa ăn bánh đậu đỏ vừa xem kịch.

Kí ức cuối cùng đọng lại là Lục Trạch Xuyên đi đến bên tôi, đôi mắt long lanh hỏi tôi bánh có ngon không.

Đột nhiên đầu óc tôi có vấn đề, cầm một miếng bánh đậu đỏ lên đưa đến bên miệng cậu ấy.

Lục Trạch Xuyên ngẩn người, thuận theo mở miệng ra.

Cảm giác ẩm ướt của lưỡi lướt qua ngón tay tôi.

“Ừm, thật sự rất ngon.”

Giọng của cậu giống như những viên đá nhỏ rơi vào trái tim tôi.

Từng chút, từng chút nổi lên gợn sóng.

16.

Về sau nghe các đại học gần đây Cố Lâm và Tề Hiểu cãi nhau một trận lớn.

Vốn vĩ còn đang kinh ngạc vì hai người này lại có thể cãi nhau, sau đó nhận điện thoại của Cố Lâm chỉ cần tôi với ta quay lại thì tôi có thể trở về công ty cũ tiếp tục việc.

Anh ta bảo đảm Tề Hiểu sẽ không tới tìm tôi nữa, còn mình thật sự rất nhớ tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...