6
Tôi thao thao bất tuyệt kể cho Tiểu Thời nghe về “hồ sơ đen” của Tống Lẫm.
Chưa hết, ấy đã hốt hoảng kêu lên:
“Chết rồi, mình quên mất chiều nay có học tự chọn!”
Thế là vội vàng thu dọn đồ đạc chạy mất dép.
Tôi cũng chẳng còn hứng, định chuồn về, thì trên sân lại vang lên tiếng còi.
Ngẩng lên , trận bóng đã kết thúc, Tống Lẫm mà không cho đội đối thủ ghi nổi một điểm.
Lục Diệp Thần vốn tính ôn hòa mà mặt cũng cứng đơ, buổi ăn liên hoan vốn hẹn trước cũng vội kiếm cớ chuồn luôn.
Tôi đi cùng dòng người ra về, Tống Lẫm tâm trạng lại cực tốt, gọi tôi đi ăn cùng cả hội.
Ban đầu tôi định từ chối, nghĩ lại: không ăn phí quá!
Vào phòng riêng, một đám nam sinh vây quanh hỏi han tứ phía.
“Em quen Lẫm ca kiểu gì ?”
“Phục thật, sao của Lẫm ca ai cũng xinh xuất sắc thế nhỉ?”
“Em à, sao lại đi thích kiểu đàn ông vừa lạnh lùng vừa xấu tính như Lẫm ca ?”
Tôi nghe mà buồn không chịu nổi.
Đấy thấy chưa, không phải mỗi mình tôi nghĩ thế đâu nhé!
Tống Lẫm không gì, chỉ liếc qua đám .
Tôi toe toét:
“Mấy hiểu lầm rồi, tôi là em ấy.”
Đám này lập tức nhốn nháo.
“Ghê, có em xinh thế mà giấu kỹ thế, Lẫm ca không có tâm!”
“Nhưng hai người chẳng giống nhau tí nào nhỉ?”
“Vậy có cơ hội không? Chào vợ, em là em rể tương lai nè!”
Mặt Tống Lẫm càng lúc càng đen, vớ luôn miếng bánh ném vào mặt thằng kia:
“Ăn cho kín mồm lại đi!”
Bình luận lại nhảy lên lia lịa:
【Đào góc tường công khai luôn, không muốn sống nữa à?】
【Ngón tay nắm đến đỏ cả lên, “ trai âm u” chắc hối hận muốn chết, chỉ muốn đào hầm nhốt em lại, bắt em ấy phải một vạn lần “em chỉ là của ” thôi ấy chứ!】
【Em là mẹ vợ sinh cho tôi, ai cũng không cướp, câu này ngày càng đỉnh.】
Sau đó thì ai cũng tự giác im re.
Tôi Tống Lẫm uống rượu liên tục, không kìm cau mày:
“Anh uống ít thôi.”
“Hử?” phòng đông người, chắc nghe không rõ, bèn cúi đầu sát lại.
Mấy sợi tóc lòa xòa bên tai, phảng phất mùi bạc hà nhè nhẹ.
“Tôi bảo uống ít thôi, lát còn phải đưa tôi về ký túc xá.”
Tống Lẫm ngoài trường có căn hộ riêng, bình thường không ở ký túc.
Bây giờ đã mười giờ tối, tự bắt taxi về cũng không an toàn.
Bạn bè ấy ai cũng tốt, rõ ràng tôi chỉ cảm thấy yên tâm khi ở cùng Tống Lẫm.
Nghĩ tôi chợt ngẩn người.
Thật ra, trong tiềm thức, tôi rất dựa dẫm vào Tống Lẫm.
Nhận ra ý nghĩ này tôi thấy khó xử hẳn.
Đang định thôi bỏ qua, Tống Lẫm quay đầu tôi, mỉm:
“Không về không?”
Không về? Ý là đi đâu, tới chỗ ấy à?
Tôi vừa định hỏi, lại bị đôi mắt màu hổ phách ấy chột dạ, cảm giác “đúng” thật luôn.
Trong đầu lại hiện lên cảnh trong mơ, tôi lúng túng cầm điện thoại nghịch bừa.
Tống Lẫm ngậm thuốc khẽ, tự giác không thêm nữa.
Tan tiệc, gọi taxi đưa tôi về, tôi dính sát mép xe, ngồi càng xa càng tốt.
Xe vừa dừng là tôi phi xuống ngay, lại lững thững theo sau.
“Anh xuống gì? Để tài xế đưa về luôn có phải đỡ cực không.”
“Trốn à?” ngồi trên bồn hoa, châm thuốc.
Ủa, lộ rõ thế sao?
“Anh bị thần kinh à, tôi trốn gì?”
Tôi quay đi, Tống Lẫm túm cổ áo kéo tôi lại gần.
“Từ lúc lấy khăn quàng cổ là em đã khác rồi, muốn biết, khăn đó có gì?”
Cười chết mất, giờ mà tôi bảo tôi mơ thấy tương lai “hư hỏng” của hai đứa, chắc ba mẹ đập nát chân luôn!
Mà dù sao cũng chỉ là mơ, tôi chẳng dám kể thật.
Đầu óc tôi quay cuồng nghĩ cách “chữa cháy”, thì bất ngờ Tống Lẫm bật .
Anh tiến lại gần, cúi người tôi hai giây, bỗng lên tiếng:
“Hay là… em cũng thấy gì đó rồi?”
7
Về lại ký túc xá, tôi chui đầu vào chăn, chỉ muốn hét lên:
Trời đất quỷ thần ơi! Câu đó của Tống Lẫm là ý gì ?
Hôm đó ở chùa Ung Hòa, ấy cũng đốt hương cầu nguyện, chẳng lẽ cũng giống tôi, có năng lực mơ thấy tương lai luôn à? Nhưng ấy đâu có lấy đồ của tôi đâu mà mơ chứ?
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
Không đúng, có chứ.
Hôm đó đòi lại khăn quàng, Tống Lẫm đã mượn cây bút máy của tôi.
Đầu óc tôi rối như tơ vò, mấy ngày sau chỉ vùi đầu trong thư viện.
Xui sao lại đụng ngay cảnh Mộc Mộc với Lục Diệp Thần hẹn hò trong thư viện.
Hai người thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại nhau tứ.
Tôi quay phắt đi ngay.
Vừa rẽ qua hành lang tầng một, Lục Diệp Thần đã chạy theo sau:
“An An, Mộc Mộc dạo này em ít chuyện với ấy, có phải hiểu lầm gì không?”
Trên mặt ta là kiểu đắc thắng, chẳng ai tin nổi thực sự “không biết gì”.
Tôi kìm nước mắt hỏi:
“Anh thực sự không biết à?”
Lục Diệp Thần tôi, im lặng một lát rồi :
“An An, mãi mãi chỉ coi em là em .”
Vậy là ta biết thật.
Tôi bỗng bật :
“Vậy sao lúc trời mưa lại cố ý mang ô tới cho tôi? Người khác tặng tôi thư thì lại tỏ ra khó chịu? Sinh nhật tôi ước điều ước, còn lén hôn tôi là sao?”
Tôi không tin suốt nửa năm qua mọi thứ chỉ là do tôi tự ảo tưởng.
“Lúc đó cũng tưởng là mình thích em.” Mắt Lục Diệp Thần lướt qua chút áy náy, “Nhưng sau này gặp Mộc Mộc…”
Anh đưa tay kéo Mộc Mộc - người vừa đuổi theo - vào lòng.
“Là chủ theo đuổi ấy, không hề nghĩ sẽ tổn thương em, cũng mong em đừng vì chuyện này mà ghét mình.”
Anh còn nhớ ấy là tôi sao?
Mộc Mộc cũng tới, nghe Lục Diệp Thần thì với ánh mắt sùng bái, rồi quay sang tôi, cúi người thật sâu:
“Xin lỗi An An, mình không cố ý giấu cậu đâu, chỉ sợ cậu ghen khi biết Diệp Thần thích mình.”
Câu đó khiến tôi trông chẳng khác nào “người xấu”.
Bình luận lại bắn tới tấp:
【Xời ơi, không cố ý đâu mà lúc An An kể khổ vì Diệp Thần lạnh nhạt thì trong bụng bà này chắc đang sướng rơn đúng không?】
【Nhắc nhẹ, đứa nào nhăm nhe trai của mình thì không phải thân nhé. Bạn thân chỉ có kiểu “con cá mắm kia sao xứng với nhà tôi!” thôi!】
【Chuẩn luôn! Tra nam – trà xanh “khoá sổ”, biến đi cho nhanh, đừng khổ bé cưng nhà mình nữa! Bé cưng đừng khóc, quay về tìm đi, nhớ em phát điên rồi!】
Bị bình luận nhắc, tôi ngẩng lên Mộc Mộc:
“Mình sẽ không ghen.”
“Anh ấy không thích mình không phải lỗi của cậu, ấy rõ ràng không thích mình mà vẫn cho mình hy vọng, chứng tỏ bản chất ấy là kẻ thích dây dưa mập mờ. Mình việc gì phải ghen khi cậu có một kẻ như thế?”
“Cậu cũng không cần giả vờ xin lỗi mình đâu. Nếu quay lại, mình vẫn sẽ giúp cậu như trước.”
“Nhưng từ nay về sau, chúng ta không còn là nữa.”
8
Bình luận thi nhau spam: “Em mắng chất thật!”
Nhưng tâm trạng tôi thì vẫn tụt mood tận đáy.
Đúng lúc Tiểu Thời cũng vừa cãi nhau với trai, hai đứa ôm nhau khóc lóc, cuối cùng kéo nhau vào một quán bar yên tĩnh uống rượu giải sầu.
Chỉ có điều tửu lượng của nhỏ hơi yếu, uống hai ly là đã xây xẩm, không biết đường về chỗ ngồi.
Tôi cũng mơ mơ màng màng.
Mãi cho đến khi Tống Lẫm gọi điện.
Tôi bật loa ngoài, giọng lạnh lùng truyền tới:
“Sao giờ còn chưa tới?”
Lúc đó tôi mới sực nhớ hôm nay là thứ Sáu, nhà tôi ở ngay trong thành phố, bình thường giờ này Tống Lẫm đều đứng đợi dưới ký túc để cùng tôi về nhà.
Tôi định xin lỗi, bụng bỗng nhộn nhạo muốn nôn.
Tống Lẫm càng cáu:
“Uống rượu hả?”
Từ nhỏ đến lớn, tôi phát bực với cái kiểu chuyện gì cũng quản của rồi.
Nhưng lúc hỏi địa chỉ, tôi vẫn ngoan ngoãn gửi qua.
“Người gì mà nhát cáy hết phần thiên hạ ?” - Tôi vừa dìu Tiểu Thời vừa than thở.
Lúc ra cửa, có người ở quầy bar nhắc:
“Khu này hay có mấy thằng lưu manh lảng vảng lắm, chuyên nhắm mấy em trẻ đẹp đó.”
Bạn thấy sao?