9
Gió lạnh thổi qua tôi tỉnh táo hẳn, rõ đám trai đầu vàng trước mặt.
“Em , biết đến nên ăn mặc sexy thế này hả?”
Tôi cúi xuống bộ đồ: áo thun trắng, quần jean.
“???”
Đúng là xui xẻo, đến uống nước lạnh cũng bị nghẹn.
Tôi kéo Tiểu Thời lách vào chỗ đông người.
Tên tóc vàng không chịu buông tha, mặt dày đi theo sau, nham nhở:
“Cho xem thử, bên trong cũng sexy như không?”
Vừa vừa đặt tay lên vai Tiểu Thời.
Hết chịu nổi, đúng lúc hắn định ôm thì tôi thẳng chân đá thẳng vào chỗ hiểm:
“Thế này đủ sexy chưa?!”
“Con nhỏ này!!!”
Tên tóc vàng đau quá, suýt cắn răng gãy lưỡi, một lúc sau mới gượng dậy đuổi theo tôi.
Tôi kéo Tiểu Thời chạy, hắn đuổi, tôi né, cứ như chơi trò “Tần Vương quanh cột”.
Đang mệt lả, liếc thấy chiếc Bugatti quen thuộc dừng bên đường.
Tôi bỗng mạnh miệng hẳn:
“Xong đời mày rồi, trai tao cao to đẹp trai, một tám thằng, tốt nhất mày lo mà chạy đi, không lát nữa ấy dùng thắt lưng tẩm cồn sát trùng, mày khóc cũng chẳng ai thương đâu!”
Tên tóc vàng không tin:
“Con nhóc này mồm cứng thật!”
Có tí men trong người, tôi càng hổ báo:
“Cứng hơn cả mày ấy, quần thể thao xám còn không phồng lên , đồ bỏ đi!”
Tên tóc vàng tức muốn phát điên, lao tới định tôi.
Quả còn chưa đến nơi đã bị chặn lại giữa chừng.
Tống Lẫm bất ngờ xuất hiện, một cú đá thẳng hắn vào thùng rác.
Tôi không chém gió nhé, Tống Lẫm từng tập tán thủ tám năm, hồi nhỏ toàn bắt tôi bao cát di cho ấy.
Anh quay lại, nhướng mày tôi:
“Cao to đẹp trai, một tám thằng?”
Biết thời biết thế là ưu điểm của tôi, tôi lập tức chuyển sang chế độ “nịnh nọt”:
“Không chỉ thế, còn phong độ ngời ngời, lịch lãm bất phàm, đầu óc siêu đỉnh, IQ xuất chúng! Mà vừa nãy ra tay, đẹp trai không nên lời, người vừa ngầu vừa ít , đỉnh của chóp!”
Tống Lẫm tôi hai giây, quay đi, bặm môi nhịn .
Bình luận thì phán ngay:
【Cười ngất, dỗ zai thành cục bột mất thôi.】
【Tống Lẫm mấy giây trước: Lạnh lùng cool ngầu chảnh chọe, chẳng ai với tới. Mấy giây sau: Con nhỏ An An này…】
【Chào mừng đến với siêu phẩm “Tội nghiệp Tom bị dắt mũi ba câu thành fan cuồng”!】
【Tôi đoán đúng 0 giây ai là Tom luôn nha.】
10
Tiểu Thời nhanh chóng trai đến đón về.
Tôi cũng bắt đầu ngà ngà say, mắt díp lại buồn ngủ.
Mơ màng, tôi cảm thấy Tống Lẫm cởi áo khoác đắp cho tôi, giọng khẽ vang bên tai:
“Em thích cậu ta đến thế sao?”
Anh tưởng tôi còn buồn vì Lục Diệp Thần.
Nhưng thật ra, đâu phải chỉ có .
Khoé mắt tôi nóng lên, tủi thân lại trào tới.
“Tôi chỉ thấy… hình như chẳng ai thích mình cả.”
Từ hồi biết rung đến giờ, tôi tỏ không biết bao lần, mà chưa lần nào thành công.
Tuy Tống Lẫm thì quá xuất sắc, chẳng lẽ tôi lại tệ đến mức không ai thích nổi sao?
Tống Lẫm khẽ thở dài:
“Người khác thích em, quan trọng sao?”
“Quan trọng chứ.”
“Vậy thích em.”
Anh tôi, trong mắt phản chiếu ánh đèn neon trên kính, lấp lánh rực rỡ.
Tôi cúi đầu:
“Không phải kiểu ‘thích’ đó.”
“Chính là kiểu thích đó.”
Tôi sững người, vừa định mở miệng thì…
Tống Lẫm nghiêng người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Tôi trợn tròn mắt, trong cơn hoảng loạn còn tưởng tượng ra cảnh ba mẹ xách dao rượt đuổi sau lưng.
“Anh!” Tôi chỉ vào Tống Lẫm.
Anh không không rằng, cúi đầu cắn nhẹ lên ngón trỏ tôi một cái.
“Hứa An An, nếu em không ngốc, chắc em đã nhận ra từ lâu rồi.”
Trời ơi, lật bài ngửa luôn rồi!
Miệng tôi há ra, một lúc mà không nổi câu gì.
Tống Lẫm nheo mắt tôi, ánh mắt vừa điên vừa đẹp như nghiệt:
“Bây giờ bí mật của bị em biết rồi, bí mật của em… em có định kể cho nghe không?”
Bí mật gì cơ?
À, là chuyện giấc mơ kia.
11
Phải thật, chai rượu tối qua “đánh úp” nặng đô ghê.
Tống Lẫm sợ ba mẹ lo lắng nên đưa tôi về căn hộ của ở ngoài.
Sau đó… tôi blackout, không nhớ gì luôn.
Sáng dậy, tôi hoảng hốt chạy khỏi phòng ngủ, đụng mặt Tống Lẫm ngay ngoài cửa.
Anh đặt khay đồ ăn xuống, mở miệng trước:
“Tối qua…”
Tôi vội vàng chối bay:
“Em không nhớ gì hết!”
“Thật à?” Tống Lẫm chống cằm, tựa người lên bàn đảo bếp, “Nhưng sao lại nhớ, tối qua em chủ hôn , ôm không cho đi, nên mới phải đưa em về đây?”
Cái ông này sao lại lật lọng trắng trợn thế hả trời?!
Tôi buột miệng:
“Rõ ràng là hôn em trước mà!”
Tống Lẫm cong môi, gian như vừa “đắc thủ”:
“Ồ, chắc nhớ nhầm rồi. Vậy em còn nhớ gì nữa không?”
Trong lòng tôi tự vả mình một cái, “Đấy, ai bảo nhanh mồm nhanh miệng cho lắm!”
“Tôi muốn về, áo quần của tôi đâu?”
Tống Lẫm không đôi co nữa, từ phòng ngủ lấy ra một chiếc áo sơ mi:
“Mặc tạm cái này đi.”
Áo rõ ràng là size của ấy, tôi phản đối:
“Không mặc đâu.”
Tống Lẫm :
“Nhưng áo em bị bẩn rồi.”
Tôi chột dạ, mặt nóng bừng:
“Bẩn gì chứ? Sao mà bẩn ?”
Anh ghé sát lại, môi như không:
“Anh em nôn bẩn áo thôi, em nghĩ là bẩn gì?”
Bó tay, hôm nay kiểu gì cũng bị “trên cơ” mọi mặt.
Tôi câm nín, giật lấy áo đi thay.
Quay đầu lại, tôi bỗng chết lặng.
Trong phòng ngủ của Tống Lẫm, một cây bút máy Montblanc màu đen đang lặng lẽ nằm trên giường, như vừa nghe lén hết cuộc hội thoại của hai đứa tôi.
Mà cách bài trí trong phòng y chang cảnh trong giấc mơ của tôi!
Bình luận điên cuồng hiện lên cùng tôi:
【Sốt ruột quá, sốt ruột quá, rốt cuộc Tống Lẫm có thấy giấc mơ tiên tri không ?】
【Chắc chắn rồi, bản gốc thằng “boy thủ đoạn” này cố để cửa mở nhử em mà, đại sói xám vs thỏ trắng, không cưng nổi luôn~】
【Gương còn đặt ngay đối diện bàn học, đời thực luôn!】
【Hehe, em lần này xác định rồi, chơi “chiến thuật” với zai này là thua chắc!】
12
Tôi và Tống Lẫm về nhà, suốt dọc đường không ai với ai câu nào.
Đầu tôi rối như tơ vò, vừa vào cửa đã lao ngay vào bếp phụ mẹ nấu cơm.
Cuối tuần nào mẹ tôi cũng đích thân xuống bếp, cầu cả nhà phải quây quần đông đủ, có lúc còn gọi cả nhà dì Đặng sang ăn cùng.
Thấy Lục Diệp Thần không có mặt, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa cầm lên cây xà lách, mẹ đã ghé sát lại, giọng thì thào đầy “thâm cung bí sử”:
“Gần đây thằng Lẫm có ai chưa con?”
“Hôm qua dì Đặng bảo về muộn, thấy mày ôm một về căn hộ riêng, con bé đó còn quấn lấy cổ mày hôn tới hôn lui, hình như ngủ lại luôn. Thế mà nó không dắt về nhà gặp bố mẹ, chắc không phải hạng đứng đắn gì đâu con nhỉ?”
Tôi: “?!”
Mẹ à… Thôi, bỏ qua .
Chuông cửa vang lên, tôi lê dép ra mở cửa.
Lục Diệp Thần xách một thùng hải sản đứng ngoài, bảo:
“Mẹ nhờ mang qua.”
Hai đứa nhau không gì, đúng lúc mẹ tôi đi ra mời cậu ta ở lại ăn cơm.
Tôi bĩu môi, chẳng thèm lên tiếng.
Nhưng không ngờ mẹ tôi lại lôi cả chuyện “se duyên” lên bàn ăn, mai mối tôi với Lục Diệp Thần công khai luôn.
Bà với dì Đặng thân nhau lắm, hai người cứ thích gán ghép thành thông gia.
“Lục này, lần trước nghe hai đứa rủ nhau đi xem phim mà An An bận, giờ mẹ vừa kiếm hai vé hòa nhạc nè, diễn chiều nay luôn, giao hưởng quốc tế đó, khó kiếm lắm, hai đứa cùng đi đi nhé?”
Tôi gắp cái đùi gà cho mẹ, đáp:
“Anh ấy có rồi mà.”
Chưa kịp hết, Lục Diệp Thần đã chen vào:
“Vâng ạ, cháu cảm ơn !”
Tôi: “??”
Anh này bị sao , có còn đi xem hòa nhạc với người khác?
Thần tượng trong tôi rơi xuống bể tan nát.
Mẹ tôi hí hửng chạy đi lấy vé.
Bố cũng góp vui:
“Đúng rồi, chiều nay có bận gì đâu, đi giải trí tí cho vui.”
Tôi đặt đũa xuống:
“Ai bảo con không bận?”
“Con thì bận gì ?”
“….” Cả nhà đều biết tôi rảnh nhất hệ mặt trời.
“Xoẹt!” - tiếng ghế kéo vang lên rõ to.
Mọi người đồng loạt sang, Tống Lẫm đứng dậy, khoác áo:
“Chẳng phải em bảo chở đi trả lễ ở chùa à, không đi nữa hả?”
Tống Lẫm, là cứu tinh của đời tôi!
Riêng khoản “anti” Lục Diệp Thần, hai đứa tôi lần đầu tiên đồng lòng.
“Đi chứ, có là không đi đâu!” Tôi bật dậy, chạy vội đi lấy áo khoác.
Lục Diệp Thần ngồi im, không gì.
Không hiểu sao, tôi lại thoáng thấy vẻ thất vọng trên gương mặt ta.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Lục Diệp Thần còn muốn đi cùng.
Tống Lẫm chặn ngang cửa:
“Xe nhỏ lắm, không đủ chỗ, khỏi cần.”
Bạn thấy sao?