Xin Lỗi, Anh Chỉ [...] – Chương 5

13

Bạn của Tống Lẫm rủ đi chơi bi-a, tôi cũng lon ton theo luôn.

Hôm nay mặc áo thun đen rộng, cổ áo trễ sâu, mỗi lần cúi người đánh bi là xương quai xanh trắng trẻo lộ rõ mồn một.

Tôi mà mặt nóng bừng, ôm lon coca ngồi bên hút lấy hút để.

“Muốn thử không?”- Tống Lẫm đưa cơ bi-a cho tôi.

Tôi lắc đầu bảo không biết, vẫn bị kéo lại gần bàn.

“Dạng bi dính sát cạnh bàn thế này, xác suất ghi bàn từ xa thấp lắm, phải đánh chếch vào phía mép…”

Tim tôi đập loạn xạ.

Quá gần rồi, chỉ cần tôi nghiêng đầu là mũi gần như chạm vào mặt .

“Anh Tống ơi!”

Một vuốt tóc bước tới:

 “Trùng hợp ghê, lại gặp ở đây.”

Tôi theo phản xạ cúi đầu trốn tránh.

Tống Lẫm chẳng buồn ngước lên:

 “Trùng hợp gì, em bám theo tôi cả tuần nay rồi còn gì?”

Nụ trên mặt thoáng cứng lại, để ý thấy tay còn đang đặt trên tay tôi, giọng lạnh hẳn đi:

 “Còn này là?”

“Cô ấy là tôi, chẳng lẽ không ra?”- Tống Lẫm kéo tôi sát vào lòng.

Tôi không muốn dính vào mấy vụ lùm xùm cảm của , định chuồn cho lẹ.

Nhưng vừa liếc sang, Tống Lẫm đã quăng cho tôi ánh mắt “đừng có vô ơn”.

Đành phải bám trụ lại, mạnh dạn nhận:

 “Chị ơi, chị tìm trai em có chuyện gì không?”

Nói xong, ánh mắt càng thêm khó chịu:

 “Em , ra đây chị chuyện riêng chút?”

Nhìn gương mặt sắc lạnh của chị này, tôi hơi hoảng, nhớ tới vụ gặp lưu manh hôm trước, liền âm thầm đặt ngón tay lên nút gọi khẩn cấp trên điện thoại.

“Cạch”- cây cơ rơi xuống bàn.

Tống Lẫm ngẩng đầu, ngậm điếu thuốc, chắn ngay trước mặt tôi:

 “Dám dọa tôi trước mặt tôi, coi tôi chết rồi à?”

nhạt, quan sát tôi từ đầu đến chân, cuối cùng dừng ở vòng một:

 “Nhưng Tống, em nhớ không nhầm thì đâu thích kiểu… cò hương thế này?”

Cò hương? Xin lỗi nhé, tôi là hoa khôi của khoa kỹ thuật đó.

Quốc có thể diệt không thể nhục!

Tôi vươn lưng thẳng tắp, ôm chặt eo Tống Lẫm:

 “Anh ấy chỉ thích kiểu như tôi thôi, chị có ý kiến gì không?”

Mặt lập tức sầm lại, định kéo tôi ra.

Nhưng tay còn chưa chạm đến áo tôi đã bị Tống Lẫm gạt đi.

Anh đứng chắn trước mặt tôi, giọng lạnh tanh:

 “Đường Hà, trước đây không chặn em là nể mặt cùng trường.”

“Nhưng nếu em nghĩ như thế là có thể bắt nạt người của , thì đừng trách không khách sáo.”

14

A đúng là “bùng nổ” thật rồi.

Tự dưng tôi bắt đầu hiểu vì sao nhiều lại mê Tống Lẫm đến thế.

Suốt đường về, tôi phải gồng mình xua đuổi cái đống dopamine trong đầu.

Tống Lẫm đuổi kịp tôi ngay trước cửa nhà:

 “Tổ tông ơi, lại ai chọc giận em thế?”

Tôi sợ ba mẹ thấy, liền né tránh tay :

 “Chuyện tụi mình như là không đúng đâu.”

Anh , càng đà lấn tới:

 “Chỗ nào không đúng?”

“Chúng ta là em, không nên mấy chuyện vượt quá ranh giới đó.”

Anh dựa vào tường, vừa vừa tôi:

 “Ví dụ?”

Tôi lúng túng không biết trả lời sao.

“Hôm nay em cũng sai, bị con nhỏ kia chọc cho phát bực, nên mới bất ngờ ôm , sau này em tuyệt đối không nữa, cũng đừng mấy câu dễ hiểu lầm như .”

Tống Lẫm châm điếu thuốc, chấm đỏ rực lên trong tay :

 “Nếu không nghe thì sao?”

Người đâu mà mặt dày không sợ muối mặn!

 Tức quá tôi đá một phát:

 “Vậy thì tuyệt giao luôn!”

Nói xong tôi quay lưng đi thẳng về nhà, vừa đi vừa nghe phía sau có tiếng khẽ .

Chưa kịp hiểu chuyện gì, đột nhiên bị kéo lại ôm chặt vào lòng.

Nụ hôn của ập xuống như dòng nước lũ cuốn trôi mọi lý trí.

Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết bản năng cố gắng đẩy ra.

Nhưng giữ chặt eo tôi, ép sát vào tường, xấu xa:

 “Nhỏ tiếng thôi, ba mẹ nghe thấy bây giờ.”

Cái này là đe dọa trắng trợn chứ gì nữa!

Năm tôi bảy tuổi, ba mẹ ruột mất, bố mẹ Tống Lẫm nhận nuôi tôi theo lời nhờ của chiến hữu cũ.

Đối với họ, tôi chẳng khác gì con ruột.

Nếu mẹ biết “con không đứng đắn” mà bà hay đến chính là tôi, hậu quả chắc khỏi bàn.

Tôi nghĩ Tống Lẫm bị điên rồi, mà không hiểu sao lại bị kéo theo cùng lao xuống vực.

Khi hôn đủ rồi, áp sát tai tôi thì thầm:

 “Tim đập nhanh , là vì à?”

Chứ còn vì chó mèo ngoài đường chắc?

Chịu hết nổi kiểu “thả thính lơ lửng” của , tôi đẩy mạnh ra.

Quay đầu lại thì chết lặng - Lục Diệp Thần đang đứng đó, cau mày hai đứa tôi.

“An An, hai người… đang hẹn hò à?”

15

Câu này, mùi giấm bay lên ngùn ngụt.

Tôi khẽ thở dài, dưới ánh mắt như muốn thiêu cháy của Tống Lẫm, chạy lại gần Lục Diệp Thần.

“Tôi chỉ muốn nhờ cậu đừng kể chuyện này cho ai.” Tôi thẳng luôn.

Lục Diệp Thần không trả lời ngay, im lặng một lúc rồi lên tiếng, giọng nghe như kiểu đã hiểu hết mọi chuyện, nhẹ nhõm hẳn:

 “An An, cậu là để trả thù tôi à?”

Đỉnh, đúng là đỉnh thật sự.

Tôi còn chưa kịp mở miệng.

Lục Diệp Thần tôi, thở dài sâu kín:

 “An An, tôi là muốn tốt cho cậu, cậu với Tống Lẫm là không thể đâu.”

Bình luận lập tức nhảy lên phát ngôn viên giúp tôi:

【Mấy ông tự cho mình là đúng biến đi! Người ta đang ngon lành, ông xía vô gì cho rối ?】

 【Có thành hay không là chuyện của tôi, tôi tới cục dân chính ký giấy liền!】

 【Còn trả thù? Ủa, mặt dày dữ ta!】

 【Ôi trời ơi, tên tra nam này đúng kiểu “có mẹ sinh mà không ai dạy”, ai biết TikTok của ổng không?!】

Tôi chán ngán với kiểu “tốt cho cậu” mà thực chất là tôi đau của mấy người này rồi.

Tôi chỉ hỏi Lục Diệp Thần có giữ kín không.

Sau khi nhận lời hứa, tôi “cảm ơn” qua loa.

Vừa quay đi thì ta kéo tôi lại:

 “An An, em còn coi tôi là không?”

Ông này sao cứ dây dưa mãi với của thế nhỉ?

Tôi không phải thương gì Mộc Mộc, chỉ là kiểu hành xử này tự nó đã đáng bị lên án.

Tôi trừng mắt Lục Diệp Thần:

 “Anh đã có rồi thì đừng đến tìm tôi nữa.”

“Lăng nhăng ba phải, thật sự rất đáng ghét.”

16

Sau hôm đó, Tống Lẫm hoàn toàn không thèm “giả bộ” nữa.

Cuối tuần này, hai đứa lại về nhà như thường lệ, bố mẹ đi công chuyện từ sáng, tôi thì ngủ nướng đến tận trưa mới dậy.

Lúc ra bếp lấy nước, thấy Tống Lẫm đang ngồi ở quầy bar uống rượu.

Đột nhiên trên cánh cửa tủ lạnh hiện cả loạt bình luận:

 【Tống Lẫm: Không rời mắt nổi.】

 【Tống Lẫm: Trắng quá, mịn quá.】

 【Tống Lẫm: Để ôm vào lòng chắc hợp lắm đây.】

Tôi: “?!”

Tôi vớ lấy gối ôm trên sofa ném thẳng vào người :

 “Biến thái!”

Tống Lẫm , ném gối lại:

 “Lại nghĩ lung tung gì thế?”

Tôi thật sự sắp phát điên vì mấy cái bình luận này.

Đang định đi chùa Ung Hòa thêm cú lễ nữa, thì điện thoại reo.

Tên hiện trên màn hình là Mộc Mộc.

Dạo này tôi chẳng liên lạc với ấy, cũng quên chưa xóa số.

Tôi không muốn bắt máy, để chuông reo một lúc rồi tự tắt.

Thay đồ xong đi ra, thấy ấy gửi tin nhắn, giọng điệu khá gắt:

 【Tống An An, Lục Diệp Thần đòi chia tay, có phải cậu gì với ấy không?】

Cạn lời, liên quan gì tới mình?

Nghe bảo quen với Lục Diệp Thần, ấy thu khối đồ hiệu, mang đi tặng bè, người thân để chứng minh độ “hào phóng”.

Vì chuyện đó mà hai người cũng cãi nhau mấy lần rồi.

Không do dự, tôi chặn số Mộc Mộc luôn.

Chiều về trường, vừa tới dưới ký túc xá đã thấy ấy đứng chờ.

Cô ấy muốn tôi gọi cho Lục Diệp Thần, khẳng định là tôi không thích ta.

Tôi lặp lại mấy lần rằng mình không có nghĩa vụ phải , nét mặt của Mộc Mộc càng lúc càng méo mó.

“Tống An An, cậu biết điều mình ghét nhất ở cậu là gì không?”

Tôi dừng chân lại.

“Tôi biết cậu coi thường tôi. Cậu thích vứt quần áo không mặc nữa cho tôi, đồ ăn không muốn ăn cũng nhét cho tôi. Thấy tôi cứ như chó chạy theo sau lấy lòng cậu, chắc cậu vui lắm đúng không? Khi Lục Diệp Thần thích tôi, cậu có phải lại ghen tị phát điên lên không?”

Cậu chẳng bao giờ biết khi người ta tự ti, họ sẽ trở nên vô lễ đến thế nào.

Hôm thấy Lục Diệp Thần ôm Mộc Mộc, tôi còn chưa thất vọng bằng bây giờ.

Hồi cấp ba, Mộc Mộc từng bảo gia đình khó khăn, tôi thương nên thỉnh thoảng mua quần áo mới tặng, sợ tự ái thì cứ là “mình mặc thử một lần không thích”, mua đồ ăn vặt cũng “mình đang giảm cân, chia cho cậu”.

Tôi chân thành là thế, nhận lại chỉ là sự nghi ngờ đầy độc ác.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...