Xin Lỗi Anh Giang, [...] – Chương 4

Chương 4

12.

Sau buổi đấu giá, dự án hợp tác giữa Tập đoàn Diệu Thần và Tập đoàn Lục Thị, do Giang Lâm Uyên phụ trách, chính thức bước vào giai đoạn đàm phán cuối cùng.

Cũng chính vì thế mà trong buổi đấu giá, ta nhất định phải lấn át Lục Tinh Dã—đơn giản vì ta không thể thua.

Thua trong đấu giá, là mất thế trên bàn đàm phán.

Hai bên cứng đầu không ai nhượng bộ, đàm phán diễn ra nhiều vòng hoàn toàn bế tắc.

Đến thời điểm mấu chốt, tôi bảo Trần tung tin ra ngoài:

“Vì tiến độ đàm phán không như kỳ vọng, ban lãnh đạo cấp cao đang cân nhắc phương án thay đổi tổng giám đốc.”

Tóm lại:

Không tiếc bất cứ giá nào – miễn đảm bảo lợi nhuận, nhất định phải ký hợp đồng với Lục Thị.

Tin vừa tung ra, nội bộ lập tức chấn .

Giang Lâm Uyên giận dữ lao về nhà tìm tôi.

Bị Trần chặn lại, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng giữa đại sảnh, lớn tiếng gọi tôi:

“Tịch Tịch! Tịch Tịch!!”

Tôi thong thả rửa mặt, skincare, sấy tóc, thay đồ… lãng phí nửa tiếng đồng hồ, mới từ tốn bước xuống lầu.

Đến lúc đó, hơi thở hùng hổ ban đầu của Giang Lâm Uyên… đã tiêu tan gần hết.

“Tịch Tịch… Vừa rồi Chủ tịch Trương gọi tôi lên chuyện, nghe em đang tính thay tổng giám đốc, có thật không?”

Tôi nhận ly cà phê từ tay Trần, từ tốn uống một ngụm, rồi mới ngẩng đầu hỏi lại ta:

“Xin lỗi, tôi nghe không rõ.

Vừa nãy gọi tôi là gì cơ?”

Giang Lâm Uyên lập tức thu lại câu “Tịch Tịch”, vội cúi đầu:

“Là lỗi của tôi…

Đại tiểu thư.”

Anh ta đứng nghiêm, hai tay siết chặt thành nắm , gân xanh nổi đầy cổ.

Tôi cũng hiểu mà…

Nơi này từng là nhà của ta.

Mà người mà ta đang kiêng dè nhất – Trần – từng là người nghe lệnh ta ngày ngày.

Sau mấy tháng đắc ý, ôm mỹ nhân trong lòng, cuối cùng Giang Lâm Uyên cũng nhận ra—

Không có tôi, ta chẳng là gì cả.

Tôi lạnh nhạt mở miệng:

“Giang tiên sinh, chuyện công việc thì phải rạch ròi.

Không giành hợp tác với Lục Thị, tôi hoàn toàn có lý do để nghi ngờ năng lực việc của .”

“Anh đi đi, tôi sẽ không thay đổi quyết định.”

“Chú Trần, tiễn khách.

Sau này đừng để người ngoài tùy tiện vào nữa.”

Hai bàn tay của Giang Lâm Uyên siết chặt đến run rẩy, gân xanh nổi bật.

Anh ta vài lần định mở miệng, rồi lại không thể ra lời.

Tôi cúi đầu chơi điện thoại, không hề hứng thú với bất kỳ sự giãy giụa nào của ta nữa.

Chú Trần bước lên phía trước một bước.

Giang Lâm Uyên, dù gì cũng vẫn e dè trước .

Cuối cùng, ta chỉ có thể im lặng xoay người, rời đi.

13.

Xác nhận Giang Lâm Uyên đã rời đi, Trần đích thân lái xe đưa tôi đến quán cà phê.

Hà Y Y đã ngồi đợi sẵn.

Vừa thấy tôi bước vào, ta phản xạ đứng bật dậy, rồi nhanh chóng ngẩng cao đầu, ra vẻ kiêu ngạo mà ngồi xuống lại.

Tôi không vạch trần sự căng thẳng giả vờ đó.

Ngồi xuống, tôi đi thẳng vào vấn đề:

“Tôi chuẩn bị thay thế Giang Lâm Uyên.”

Đôi mắt Hà Y Y trợn to:

“Dựa vào đâu chứ!?”

Tôi mỉm :

“Dựa vào việc ta phản bội tôi.”

“Dựa vào việc ta không ký nổi hợp đồng với Lục Thị.”

“Và dựa vào việc—tôi ta không vừa mắt.”

Hà Y Y cuối cùng cũng thông minh một lần, ta cảnh giác hỏi:

“Tại sao với tôi chuyện này?”

“Cô không sợ tôi đi báo trước cho Lâm Uyên sao?”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Tôi chính là thích các người… tiến thoái lưỡng nan, bó tay hết đường mà giãy giụa.”

“Một khi Giang Lâm Uyên bị tôi sa thải, trong giới này— ta sẽ không thể tìm công việc nào tốt nữa đâu.”

“Khổ ải của hai người, sắp tới rồi.”

Tôi để lại Hà Y Y với gương mặt trắng bệch như tờ giấy, sau đó ung dung rời đi.

Trên đường về, tôi lạnh nhạt căn dặn Trần:

“Chuẩn bị thu lưới.”

14.

Nhận cuộc gọi từ Lục Tinh Dã, tôi lập tức mang theo toàn bộ tài liệu đã chuẩn bị sẵn, đến thẳng đồn cảnh sát.

Chú Trần phối hợp cùng phía cảnh sát, tóm gọn Giang Lâm Uyên ngay tại sân bay, khi ta đang chuẩn bị trốn ra nước ngoài.

Dưới sự sắp xếp đặc biệt của tôi, bốn người chúng tôi gặp nhau trong phòng họp của đồn cảnh sát.

Kẻ thù chạm mặt – ánh mắt đều đỏ ngầu.

Hà Y Y lập tức lao về phía tôi, định ra tay.

Lục Tinh Dã phản xạ nhanh, bước lên chắn trước mặt tôi.

Tôi bật sảng khoái, đưa tay chỉ vào chiếc camera trên trần:

“Hà Y Y, chỉ cần hôm nay chạm vào tôi dù chỉ một chút— tin không, tôi có cả trăm cách để khiến tội của nặng thêm một bậc.”

Hà Y Y khựng lại.

Cô ta thở hồng hộc, trừng mắt tôi:

“Cô… độc ác thật đấy! Mọi chuyện đều là do !”

“Tất cả đều là cái bẫy! Cô dựng lên cả một màn kịch, khiến người ta tưởng Giang Lâm Uyên sắp mất việc, để dẫn chúng tôi… đi vào con đường trộm dữ liệu mật của Diệu Thần!”

“Tôi cầm tài liệu tuyệt mật đến tìm Lục thiếu, định đổi lấy một khoản tiền… rồi lúc đó mới biết—hai người đã sớm ký thỏa thuận hợp tác từ trước rồi!”

“Cái gọi là ‘không đàm phán ’ chỉ là trò diễn!”

“Cô còn dám cài camera trong văn phòng của Giang Lâm Uyên!

Tài liệu đưa cho ta cũng là hàng đã bị tay chân!”

“Bọn tôi chẳng qua chỉ muốn dùng chút tài nguyên trong tay, đổi chút tiền từ Lục thiếu, rồi biến khỏi đời mãi mãi!

Tại sao, tại sao không chịu buông tha cho chúng tôi!?”

Tôi bình thản gật đầu:

“Đúng .

Tôi không buông tha.”

“Cuối cùng cũng hiểu ra rồi à?”

“Tiếc là… đã quá muộn.”

“Rốt cuộc là điều gì khiến các người nghĩ rằng—tôi, Tô Tịch, sẽ cam tâm chịu thiệt đến mức đó?”

“Từ trước đến nay, chỉ có tôi phụ người khác.

Tôi không bao giờ để ai phụ tôi mà không trả giá.”

Giang Lâm Uyên vẫn im lặng nãy giờ, lúc này mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại:

“Đại tiểu thư… thì ra đây mới là kế hoạch trả thù của em.”

“Anh từng nghĩ em đem Pink Princess ra đấu giá… là vì không muốn lại kỷ niệm đau lòng.”

“Thì ra từ lúc đó, ván cờ… đã bày ra sẵn.”

“Anh tiêu sạch tài sản chỉ để mua lại chiếc nhẫn, mất hết khí thế.

Rồi em tiếp tục dùng việc sa thải để ép vào đường cùng.”

“Quen sống sung sướng, khi bị dồn đến tuyệt lộ, chắc chắn sẽ liều mình một phen.”

“Hà Y Y là người duy nhất có thể lợi dụng, cũng là lựa chọn thích hợp nhất để lấy trộm tài liệu mật.”

“Phải… em mới là người thật sự nắm quyền ở Diệu Thần. Em là người thừa kế duy nhất.

Anh dựa vào cái gì mà ngây thơ tin rằng… em sẽ thật sự buông tha cho ?”

Tôi thản nhiên đặt tập hồ sơ trong tay xuống trước mặt Giang Lâm Uyên.

“Giang tiên sinh, những gì vừa , cơ bản… đều đúng.”

“Chỉ sai đúng một chi tiết – nhỏ thôi, chẳng ảnh hưởng gì cả.”

“Ván cờ – bắt đầu từ cái đêm Hà Y Y đưa về nhà.”

“Ly hôn, giữ lại Diệu Thần, không phải vì không thể thay thế.

Mà là vì tôi muốn để hai người dính nhau cho đến lúc cùng chết.”

Mắt Giang Lâm Uyên mỗi lúc một đỏ hơn.

Ánh của ta đã dần mất đi tiêu điểm, giống như một người đã hoàn toàn bị bóp nghẹt hơi thở.

Đúng lúc đó, Lục Tinh Dã đột nhiên đưa tay ra, cợt đẩy tập tài liệu về phía Giang Lâm Uyên.

Trên cổ tay ta, chiếc đồng hồ cổ chớp vào mắt.

Giang Lâm Uyên trợn trừng mắt, gắt gao chằm chằm vào cổ tay Lục Tinh Dã.

“Anh! Các người! Các người!!!”

“Đại tiểu thư… chiếc đồng hồ đó… đó là thứ tôi thích mà… tôi thích nó mà…”

Cuối cùng, Giang Lâm Uyên hoàn toàn sụp đổ.

Anh ta đưa hai tay ôm mặt, nức nở khóc như đứa trẻ mất hết chỗ bấu víu.

Tôi lạnh lùng đứng ta, giống như một con chó hoang bơ vơ không còn nơi quay về.

Sau đó, tôi với ta câu cuối cùng trong đời này:

“Giang Lâm Uyên, đây là bài học cuối cùng tôi dạy .”

“Tôi từng dạy cách bước lên cao.”

“Hôm nay, tôi tự tay dạy – cách rơi xuống đáy.”

15.

Hai tháng sau, Lục Tinh Dã tháp tùng tôi đến phiên tòa xét xử.

Giang Lâm Uyên và Hà Y Y, với tội danh xâm phạm bí mật thương mại, lần lượt bị tuyên án:

➤ Giang Lâm Uyên: 5 năm tù giam.

➤ Hà Y Y: 3 năm tù giam.

Kèm theo tiền.

Sau khi thẩm phán công bố bản án tại tòa, tôi bình thản đứng dậy rời đi.

Vừa bước đến cửa, sau lưng vang lên tiếng gào xé họng của Giang Lâm Uyên:

“Tịch Tịch! Xin lỗi em!

Anh xin lỗi!”

Tôi không ngoái đầu.

16.

Tháng Ba, đầu xuân.

Trước cửa tòa án, ánh nắng nhẹ rải khắp mặt đường, dịu dàng như chưa từng có điều gì dữ dội vừa xảy ra.

Lục Tinh Dã lịch thiệp mở cửa xe cho tôi:

“Tối nay là sinh nhật mẹ .

Anh có vinh hạnh mời Tô cùng tham dự bữa tiệc gia đình không?”

Tôi lắc đầu:

“Không rồi.

Tối nay em đã hẹn với Jacky rồi.”

Lục Tinh Dã sầm mặt lại:

“Jacky là ai?!”

Tôi tròn mắt ta:

“Anh không biết hả?

Nam người mẫu số 1 của Moonlight Club đó!”

Răng Lục Tinh Dã nghiến ken két:

“Tô! Tịch! Trong lòng em, còn thua một tên người mẫu?!”

Tôi liếc ta từ đầu đến chân, ánh mắt không hề khách khí dừng lại ở vị trí chiến lược lâu hơn mức cần thiết:

“Không giấu gì

Có khi là thật đấy.”

Tôi nhanh tay đóng sập cửa xe.

Chú Trần đạp ga, để lại phía sau tiếng chửi rủa lồng lộn của Lục Tinh Dã.

Tôi hạ cửa kính xe.

Gió xuân mơn man lướt qua gò má.

Tuổi trẻ tươi đẹp như thế này…

Kiếm tiền rõ ràng vẫn hấp dẫn hơn đàn ông.

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...