Xin Lỗi, Em Không [...] – Chương 1

Chương 1

1.

Khi bước vào tuổi trung niên, phát hiện người chồng từng cùng mình dựng cơ nghiệp nay đã ngoại — thì phải sao?

Câu hỏi này… thật sự chẳng dễ trả lời.

Hai người có với nhau những đứa con, có khối tài sản tích góp suốt bao năm vất vả.

Bạn từng dùng cả thanh xuân để mài giũa một người đàn ông thô ráp thành kẻ nhã nhặn lịch thiệp.

Nhưng giờ, ta lại thuộc về người khác.

Chia tài sản một cách sòng phẳng rồi dứt áo ra đi?

Nghe thì hợp lý, sao vẫn thấy không cam tâm?

Cố kéo dài cuộc hôn nhân, ép bản thân chịu đựng, dùng nốt chút nghĩa còn sót lại để sống tiếp?

Làm thì chỉ khiến cả ba người cùng thấy tởm lợm.

Vậy… đáp án tốt nhất là gì?

Tôi chọn không ly hôn.

Nhưng…

Tôi chọn … góa phụ.

2.

Việc phát hiện Hứa Tri Sơn ngoại thực ra bắt đầu từ một chuyện rất nhỏ, rất cờ.

Hôm ấy, tôi định nhờ giúp việc mang bộ vest may đo cao cấp của ta đi giặt khô.

Theo thói quen, tôi kiểm tra các túi áo trước.

Từ túi bên phải, tôi lôi ra một thỏi son dưỡng Chanel Coco Mademoiselle.

Thỏi son đã dùng, có dấu vết rõ ràng.

Không thể là quà mới mua tặng tôi.

Càng không thể là đồ của chính ta.

Bởi đây là loại son khi đánh lên môi sẽ ánh nhẹ, lấp lánh — chỉ con mới dùng.

Mùi lan chuông phảng phất trên áo đột ngột xộc vào mũi, khiến tôi đứng sững.

Tôi cứ đứng đó rất lâu, không nhúc nhích.

 

Có thể là giác quan thứ sáu vô lý của phụ nữ,

Chỉ với một thỏi son dưỡng và một vệt hương thơm, tôi biết chắc — Hứa Tri Sơn đã phản bội.

Anh ta không phải người không hiểu ranh giới.

Không thể nào có chuyện ta giữ món đồ cá nhân của phụ nữ trong túi mình.

Dù là ta cố ý bỏ vào để thử tôi,

hay là Hứa Tri Sơn giữ giúp rồi quên trả,

thì kết cục đều như nhau.

Tôi không gì, lặng lẽ nhét thỏi son trở lại túi, treo lại bộ vest vào chỗ cũ.

Sau đó bước vào nhà tắm, cố rửa mặt để xua đi cơn choáng váng trong đầu.

Nhưng…

vô ích.

3.

Sau hai tiếng ngồi thẫn thờ trong im lặng,

tôi gọi cho thư ký riêng cấp cao của Hứa Tri Sơn — Tôn An.

Ban đầu, tôi chỉ định dò hỏi nhẹ nhàng xem dạo gần đây chồng mình đi đâu, gì.

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia lập tức vang lên một tiếng “suỵt” khẽ, rồi tiếng ồn ào xung quanh dần lắng xuống.

Một lúc sau, ta mới nhẹ:

“Chị dâu, chị muốn tìm Tổng Hứa à? Tiếc thật, ấy vừa ra ngoài gặp khách rồi, giờ không có ở công ty.”

Gặp khách… mà lại không mang theo thư ký cấp cao nổi tiếng là vừa giỏi vừa kín miệng như ta?

Lời dối vụng về quá mức.

“Không,” tôi ngắt lời, giọng lạnh tanh. “Tôi gọi… là tìm cậu.”

Tôn An hơi khựng lại, sau đó cố gắng giữ giọng bình thường:

“Chị dâu cần gì, cứ .”

Tôi nhẹ gõ ngón tay lên tay vịn ghế sofa, giọng lạnh lẽo đến mức khiến người khác rùng mình:

“Tôn An, cậu còn nhớ… mình đã leo lên vị trí hôm nay là nhờ ai không?”

Bên kia lặng ngắt vài giây.

Khi lên tiếng trở lại, giọng ta đã có phần thấp thỏm:

“Là chị đã giúp em hoàn thành việc học, còn đích thân đưa em vào công ty, từng bước dìu dắt em…”

Tôi không để ta dứt lời:

“Thế thì… tại sao tôi phải rời khỏi công ty? Tại sao bây giờ tôi lại thành người ngồi không trong nhà, không thể đi ?”

“… Là… là vì em lái xe mệt quá nên ngủ gật, tai nạn… khiến chị bị gãy xương bả vai trái… từ đó cánh tay trái hoạt không như trước…”

Tôn An lắp bắp, tôi không cần cũng hình dung ra dáng vẻ hiện tại của cậu ta — sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Tôi hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận đang cuộn trào nơi lồng ngực.

“Vậy thì bây giờ, tôi hỏi lại: Hứa Tri Sơn đang ở đâu?”

“… Ở… ở đó ạ…”

“Cụ thể là chỗ nào?”

“Câu lạc bộ Cửu Châu.”

“Số phòng?”

“… 61008.”

Tôi cúp máy.

4.

Đúng như Tôn An , sau vụ tai nạn năm đó, tay trái của tôi gần như không thể giơ cao hay xoay ra ngoài mà không đau đến mức muốn khóc.

Ngay cả việc lái xe, tôi cũng không thể cầm chắc vô lăng bằng cả hai tay.

Hai năm qua, tôi vẫn kiên trì phục hồi chức năng, hiệu quả chẳng là bao.

Tôi đón xe đến Câu lạc bộ Cửu Châu.

Tôn An đã đứng chờ sẵn dưới sảnh, thấy tôi liền nhanh nhẹn đỡ lấy túi xách, đưa tôi đi thẳng đến thang máy.

Trong thang, ta đan tay vào nhau, liên tục vò chặt rồi rụt rè xin lỗi:

“Chị dâu… à không, chị, em xin lỗi.”

“Nhưng hôm nay Tổng Hứa chỉ tụ tập bè thôi, em sợ chị lo nên mới dối là đi gặp khách hàng.”

Hôm nay là tụ họp bè.

Vậy những lần trước thì sao?

Tôi lạnh lùng thẳng, không gì thêm.

Chồng tôi — người đã cùng tôi bước qua hơn hai mươi năm hôn nhân — còn có thể phản bội tôi.

Thì tôi đâu thể kỳ vọng một người ngoài như Tôn An sẽ thật lòng với mình?

Tôn An đưa tôi đến trước cửa phòng riêng, mượn cớ đi vệ sinh rồi nhanh chóng rút lui.

Tôi định đẩy cửa bước vào — muốn tận mắt xem người đang Hứa Tri Sơn ôm ấp là ai.

Nhưng khi tay vừa chạm vào tay nắm, bên trong vang lên tiếng trêu chọc, khiến tôi khựng lại.

Tôi thu tay về, lặng lẽ đứng chờ ở cửa, nơi cánh cửa khép hờ.

Một giọng vang lên đầy giễu cợt:

“Lão Hứa đúng là giữ mình kỹ quá, tụi tôi ôm bên trái, hôn bên phải, còn ông ấy ngồi uống nước trái cây như ông cụ non.”

Có người phụ họa theo:

“Cũng phải thôi, lão Hứa cưới hoa khôi năm xưa tụi mình ai cũng thèm nhỏ dãi mà. Nghe bảo con trai còn chị Lâm Du dạy dỗ đàng hoàng, thi đậu vào tận đại học Phục Đán nữa cơ đấy. Đúng chuẩn: nhà có hiền thê, ba đời phát đạt!”

Bỗng một giọng quen vang lên, là cũ của Hứa Tri Sơn — Từ Gia Huy:

“Các ông sai rồi!”

Giọng Từ Gia Huy vang lên, nửa nhạo, nửa ganh tị:

“Lão ấy giữ mình là vì nhỏ đấy. Em ấy đặt cho lão tận 20 điều quy tắc đương, trong đó có khoản cấm tuyệt đối chuyện lén lút uống rượu hay bậy sau lưng.

Nếu vi phạm thì sao à? Cấm cho lên giường.”

“Mới tuần trước vừa trót uống rượu, bị người ta giận, thế là phải bỏ hơn một triệu tệ mua trang sức để dỗ dành.”

Cả phòng bật :

“Thật không đấy?”

 

Trong tiếng xì xào bàn tán, tôi đứng chết lặng bên ngoài cánh cửa khép hờ.

Hứa Tri Sơn ung dung ngả người tựa vào lưng ghế sofa, khóe môi nhếch lên một nụ không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận — như thể đang tận hưởng ánh ngưỡng mộ của cả phòng.

Từ Gia Huy tiếp lời, giọng đầy chua cay:

“Bạn người ta mới 26 tuổi, chỉ lớn hơn con trai lão Hứa có 7 tuổi thôi đó. Thế mà lão cũng nuốt trôi… Các ông thấy sao, có giống cầm thú không?”

Không ai đáp lời.

Hứa Tri Sơn thong thả vắt chân, tư thế càng thêm thư giãn.

Hắn nhẹ, giọng khinh khỉnh:

“Chưa nghe câu ‘đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên’ à? Tôi chẳng qua chỉ là đang tìm chút cảm giác mới thôi.”

“Các ông đâu có biết, Lâm Du sớm không còn là hoa khôi như hồi đó. Bây giờ thì sao? Người thì chảy xệ như mấy bà trung niên, suốt ngày bệnh tật.

Mỗi lần thấy cái mặt nhợt nhạt đó là tôi thấy xui xẻo.”

“Dù có là tiên nữ đi nữa, ngủ hơn hai mươi năm cũng chán rồi chứ?

Nếu không phải ly hôn rồi phải chia tài sản một nửa, thì tôi đã rước em nhỏ ấy về vợ từ lâu rồi.”

5.

Cảm giác như có một thau nước đá dội thẳng từ đầu xuống.

Lạnh buốt — từ da thịt đến tận trong từng kẽ xương.

Nếu không phải tận tai nghe thấy, tôi thật sự khó mà tin nổi những lời độc địa vừa rồi…

lại phát ra từ miệng người đàn ông từng khiêm nhường, nho nhã, từng nắm tay tôi vượt qua bao năm giông gió.

Nhưng đúng như người ta vẫn

Một khi đàn ông đã thay lòng, thì tàn nhẫn đến cỡ nào… không thể tưởng tượng .

Hắn…

đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ với tôi.

Tôi không bước vào.

Không đánh ghen.

Không loạn.

Chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.

 

Dưới sảnh thang máy, Tôn An đang đi tới đi lui, thấy tôi lập tức bước nhanh đến đón, gương mặt tràn ngập nụ khéo léo:

“Chị, em rồi mà, tổng Hứa chỉ gặp mấy người cũ thôi. Những trong phòng đều là của người khác, không liên quan gì đến ấy hết.”

“Hơn nữa, ấy còn dặn em gọi nước trái cây chứ không dám uống rượu — sợ chị lo.”

Nói đoạn, ta nịnh nọt, cố tỏ vẻ thật lòng.

Tôi lặng người đàn ông trước mặt — Tôn An đã không còn là cậu thanh niên khiêm nhường, trung thành năm xưa.

Ánh mắt từng ngây thơ giờ đã phủ kín toan tính.

Nụ từng chân thành, nay chỉ còn là một chiêu thức nịnh bợ đầy kỹ thuật.

Anh ta sốt sắng đề nghị:

“Hay để em đưa chị về nhé? Dù sao tổng Hứa cũng đang bận tụ họp, không cần em nữa. Chị yên tâm, em sẽ không với tổng Hứa chuyện chị đã tới.”

Tôi không từ chối.

Tôn An lái chiếc xe thương vụ chuyên dùng để đưa đón Hứa Tri Sơn, còn tôi…

ngồi yên lặng ở băng ghế sau, không một lời.

Trò chơi đã đổi luật.

Và từ giây phút này, tôi không còn là con cờ trong bàn tay của ai nữa cả.

Vừa ngồi vào hàng ghế sau, ánh mắt tôi lập tức chạm phải — hai dấu tay in hằn trên kính xe, một lớn một nhỏ, chồng lên nhau lộn xộn.

Tim tôi như bị ai đó bóp chặt.

Tôi chằm chằm vào những dấu vết kia —

Chúng không chỉ là những vệt mờ vô nghĩa.

Chúng kể lại một câu chuyện nhơ nhuốc, xảy ra ngay tại nơi tôi đang ngồi.

Có lẽ từng có một thân thể mềm mại dựa vào cửa kính, có lẽ từng có hơi thở gấp gáp, da thịt va chạm…

Ngay trong chiếc xe mà tôi từng bỏ tiền ra mua, để đưa đón chồng.

 

Xuống xe, tôi vẫn giữ nguyên nụ , nhẹ nhàng vẫy tay:

“Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”

Tôn An gật đầu, tưởng như mọi chuyện đã qua, đang định quay xe rời đi thì tôi bỗng quay lại, giọng đều đều, như đang dặn dò chuyện nhà:

“À đúng rồi…

Cửa kính hàng sau dơ rồi.

Lần sau ‘xong việc’, nhớ lau sạch đi.”

Một câu — nhẹ như không.

Nhưng đủ khiến Tôn An đứng sững như tượng, mặt cắt không còn giọt máu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...