Xóa Bỏ Hào Quang [...] – Chương 5

Nói đến đây, ta nghẹn ngào, nước mắt nước mũi tèm lem, trông vừa thảm vừa thành thật.

“Em không muốn các chị em sân khấu này phải rời đi. Em không muốn chiếm mất suất debut của họ. Dù hôm nay em có chọn đi tiếp, em cũng sẽ chẳng vui vẻ gì.”

“Xin mọi người, cũng xin chị Lê, hãy thành toàn cho em, loại em đi, cho em rời khỏi đây đúng như mong muốn.”

Tôi cũng rơi lệ cảm .

(Đương nhiên là tôi diễn.)

“Ái Huyền, em thật sự nghĩ sao?”

Cô ta gật đầu lia lịa, rồi bắt đầu khen Châu Thư Khả: nào là chăm chỉ, nghiêm túc, sân khấu, mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng để luyện tập…

Rồi lại kéo về bản thân mình:

“Không giống em, mọi người đều biết, vì không hứng thú debut nên em chẳng tập luyện nghiêm túc, cũng chẳng chuẩn bị kỹ lưỡng, một người hời hợt như em, không xứng đáng ở lại sân khấu này.”

Cô ta khóc đến mức sắp nghẹt thở.

Tôi lau khóe mắt, bước lên sân khấu, tự tay lau nước mắt cho ta, dịu dàng:

“Ái Huyền, em nghĩ như thế chứng tỏ em rất lương thiện. Đừng khóc nữa, người em sẽ đau lòng.”

Rồi tôi quay sang máy quay, giọng vừa dịu dàng vừa kiên định:

“Thực ra tôi biết Ái Huyền từ trước, ấy từng diễn viên quần chúng trong phim của tôi. Lý do quần chúng cũng rất dễ thương, vì nghe cơm hộp đoàn phim ngon. Đúng , ấy chỉ là một bé ăn hàng đáng . Và ấy nhiều lần không hứng thú với giới giải trí. Tôi nghĩ, chúng ta nên tôn trọng ý muốn của ấy.”

“Tôi biết mọi người rất thích Ái Huyền, tôi cũng thích em ấy. Nhưng mọi người cũng nên nghĩ cho em ấy, bây giờ em ấy có thể lười biếng vì chưa là nghệ sĩ thật sự. Nếu debut rồi, tính cách này có thích nghi nổi không? Dù có gắng gượng thích nghi, em ấy có vui vẻ không?”

Tôi hít sâu, rồi đưa ra quyết định cuối cùng:

“Vậy nên tôi quyết định, tôn trọng nguyện vọng của Ái Huyền, lá phiếu cuối cùng của tôi sẽ dành cho Châu Thư Khả! Chúc mừng Châu Thư Khả, chính thức tiến vào Top 10!”

Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay vang dội.

Tôi nhân lúc lau nước mắt, khẽ liếc sang Châu Thư Khả.

Giây sau, ấy bật khóc, ôm chầm lấy Hạo Ái Huyền cũng đang nức nở.

Hai , khóc đến mức nghẹn ngào.

Khi tiếng vỗ tay lắng xuống, Châu Thư Khả mắt đỏ hoe, với Hạo Ái Huyền:

“Ái Huyền, cảm ơn em, chị sẽ càng nỗ lực hơn, không phụ sự kỳ vọng của em!”

Hạo Ái Huyền gật đầu liên tục: “Em sẽ cổ vũ cho chị!”

Lúc tôi xuống sân khấu, tôi giơ ngón tay cái với Châu Thư Khả.

Không hổ là người tôi chọn, không uổng công tôi liên hệ trước để dàn dựng màn kịch này.

Trận đấu hôm nay, đề tài không thiếu.

Như tạo hình mới lạ của tôi, như màn hòa phiếu hiếm có, như Hạo Ái Huyền chủ xin rút, và Châu Thư Khả tiếp tục tiến bước với lời chúc phúc từ chị em.

Chỉ cần một điểm thôi cũng đủ leo hot search.

Chương trình rất hài lòng với kết quả này.

Chỉ có Trình Thì Văn là không.

Trong lúc ghi hình sau đó, ta nắm chặt tay, cố gắng kìm nét mặt, trái tim sớm đã bay theo Hạo Ái Huyền.

Tôi giả vờ không thấy.

Vừa kết thúc ghi hình, ta lập tức đứng dậy bỏ đi, bước chân vội vã.

Tôi bóng lưng ta một cái, rồi đi tìm đạo diễn.

Một tiếng sau, tại hậu trường chương trình, tôi chặn lại Trình Thì Văn vừa an ủi xong Hạo Ái Huyền, đang chuẩn bị rời đi.

Đối diện với gương mặt lạnh lùng của ta, tôi cố nén buồn nôn, đưa tay nắm lấy tay , giọng nghẹn ngào hỏi:

“Anh đang giận em sao?”

8

Trình Thì Văn lạnh lùng liếc tôi một cái, không đáp.

Trong lòng tôi điên cuồng trợn mắt, ngoài mặt lại tỏ ra dè dặt lấy lòng:

“Em biết thích Ái Huyền, ấy không muốn ở lại. Chúng ta cũng nên tôn trọng ý muốn của ấy chứ? Cô ấy không thích nơi này, miễn cưỡng giữ lại thì có ý nghĩa gì? Để người và hợp với sân khấu này tiếp tục đi, chẳng phải tốt hơn sao?”

Nghe , ta hất mạnh tay tôi ra.

“Á!”

Tôi giả vờ không đứng vững, ngã lăn ra đất, mắt lập tức đỏ hoe.

(Đương nhiên là tôi cố ý.)

“Thì Văn…”, tôi ấm ức gọi ta.

Anh ta cúi xuống , hoàn toàn không có ý đỡ tôi dậy:

“Lê Khuynh, đừng tô vẽ tư tâm của mình thành cao thượng nữa. Cô tưởng tôi không biết vì sao loại Ái Huyền à? Chỉ vì tôi thân thiết với ấy, lại giở trò cũ đúng không?”

“Bộ mặt ghen tuông xấu xí của , thật khiến tôi ghê tởm.”

“Ở vòng sau, tôi sẽ dùng thẻ hồi sinh trong tay để đưa Ái Huyền trở lại. Tốt nhất đừng gì cả, nếu không, quan hệ của chúng ta kết thúc tại đây.”

Tôi khó tin, lại đầy đau đớn ta, run giọng hỏi:

“Chúng ta quen nhau mười năm, bên nhau ba năm, lại nghĩ em như sao? Trong lòng , em là kẻ độc ác đến thế à?”

Anh ta lạnh, phản vấn:

“Chẳng lẽ không đúng? Bao lâu nay, chỉ cần có người phụ nữ nào hơi thân thiết với tôi, liền chạy ra tuyên bố chủ quyền, cảnh cáo người ta tránh xa tôi. Chuyện này ít sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...