“Anh lại lên cơn gì thế? Bố em rót nước bưng đến tận giường cho , còn bày ra cái bản mặt khó coi cho ai xem?”
“Nước ông ấy rót nóng quá, bảo em đi rót, trước đây mỗi lần em rót nước cho , em đều thử nhiệt độ, tại sao em không đi rót?”
Bố tôi nghe không nổi nữa: “Cái gì? Con tôi đi cả ngày mệt mỏi về nhà còn phải hầu hạ ? Tôi rót nước cho , không uống, còn nhất định phải uống nước con tôi rót, sao không c.h.ế.t khát đi? Ở nhà, con tôi là bảo bối của tôi, hầu hạ uống nước còn phải thử nhiệt độ cho , thật sự tưởng mình là cái thá gì!”
Thấy hai người sắp cãi nhau, tôi vội vàng kéo bố tôi về phòng ngủ, trong lòng thầm, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đứng bên giường Vương Phong: “Đừng ầm lên nữa! Ai rót nước thì cũng như nhau cả thôi, nóng thì để ra đấy một lát cho nguội.”
Tôi không để ý đến vẻ mặt ấm ức của ta.
Tắm xong, tôi Vương Phong vẫn còn đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, mỉm .
“Anh cũng biết là em ngủ hay ngáy rồi đấy, đang bị thương, em không muốn phiền nghỉ ngơi. Em sang phòng khác ngủ, ngủ ngon nhé.”
Nói xong, tôi đóng cửa lại, nghe thấy tiếng gầm gừ khàn khàn của Vương Phong trong phòng, biết rằng ngày mai lại phải nhờ bố đưa ta đi thay thuốc rồi, chắc chắn là vết thương lại bị rách ra, haiz…
Bố tôi kể rằng bố mẹ chồng đã chặn Vương Phong đang thay thuốc ở bệnh viện. Anh ta tưởng bố mẹ đến thăm mình, ai ngờ lại là tự mình đa .
Vừa thấy ta, bố mẹ chồng đã quỳ xuống xin tiền, khiến vết thương vừa khâu của Vương Phong lại chảy máu.
Bố tôi bất lực xòe tay ra với bác sĩ, ý tứ không cần cũng hiểu, xem, đây chính là nguyên nhân khiến vết thương cứ chảy m.á.u mãi.
Bác sĩ lại kéo Vương Phong vào xử lý vết thương.
Bố tôi chụp ảnh Vương Phong đang nhăn nhó vì đau gửi cho tôi. Nhìn hình này, vẫn chưa bằng một phần mười nỗi đau mà tôi phải chịu đựng khi bị hành hạ đến c.h.ế.t ở kiếp trước.
Vương Phong không biết đi đâu, bố mẹ chồng thì ép ta đưa tiền, bố vợ thì giáo huấn ta. Cân nhắc một hồi, ta vẫn quyết định về nhà với bố tôi.
Buổi tối, tôi Vương Phong đã gầy đi trông thấy sau một tháng, trong lòng tràn ngập cảm lẫn lộn.
“Đồng Đồng, em cho một người chăm sóc đi, thật sự không hợp với bố, lối sống của hai người hoàn toàn khác nhau. Trước đây chẳng phải chuyện gì em cũng nghe lời sao? Trước đây em là người dịu dàng, đảm đang nhất, em sẽ biết thương chồng mà, phải không?”
Tôi gạt tay ta ra, như thể vừa nhớ ra điều gì đó, chằm chằm vào ta: “Vương Phong à, chúng ta kết hôn đã hơn một năm rồi, em sống chung với gia đình dưới một mái nhà. Em không ăn rau mùi, bữa nào cũng có rau mùi, chẳng phải cũng bảo em không kén ăn sao? Em phơi quần áo còn phải đợi quần áo của chị dâu, mẹ chồng khô rồi mới phơi, nếu không sẽ vướng víu họ, sẽ bị vứt quần áo, đủ thứ bất tiện, em đã than phiền một câu nào chưa? Sao mới sống chung với bố em có một tháng mà đã không chịu nổi rồi? Đừng là không biết, sao có thể không biết ? Anh chỉ là vừa muốn có thương của bố mẹ, vừa muốn có của vợ, lại còn không muốn dính vào những rắc rối mẹ chồng nàng dâu, nên mới giả vờ mắt mù, không thấy gì, đúng không?”
8
Anh ta ấm ức, chẳng lẽ tôi phải chịu đựng ở nhà ta hơn một năm lại không ấm ức sao?
Vương Phong có chút đuối lý.
“Đồng Đồng, có phải em đang trách không?”
Bạn thấy sao?