Xuân Di Nương – Chương 2

Chương 2

Không kìm tay chân bủn rủn.

Sau cùng cắn răng đánh liều.

Hôm nay không thành, ngày mai ta rơi vào tay gia, sau này chỉ còn đường chết.

Chí ít cứ thử, cho dù bị bán đi.

May ra còn tìm kế sinh tồn bên ngoài.

Ta chờ khoảng nửa khắc.

Phía trước rốt cuộc có bóng người chậm rãi bước đến.

Dưới ánh trăng, trông nam nhân chừng ba mươi tuổi.

Khác hẳn vẻ tuấn nhã của gia, người này lưng rộng vai to, thân thể cường tráng.

Trán có vết sẹo dài, mắt đen sâu thẳm, không giận mà uy.

Đường đường bước đến, dáng vẻ sừng sững.

Chân ta như muốn nhũn ra.

Nom thế này… có lẽ chỉ một cũng đủ ta.

Hẳn đó là Quốc Công gia chăng?

Bên cạnh không thấy ai…

Ta bạo gan, cắn răng, nâng đèn đi về phía ngài.

Khi ngang qua, ta giả vờ trật chân, “ôi chao” một tiếng, ngã vào lồng ngực của ngài.

5

Chuyện câu dẫn người khác, ta vẫn là lần đầu , có chút không thành thạo. 

Nhưng đám nha hoàn trong phủ thường xấu sau lưng, chửi ta là hồ ly tinh, lẳng lơ mất nết.

Những gã người hầu đa phần trông thấy ta đều hau háu, luôn muốn mon men lại gần, đụng tay đụng chân chiếm tiện nghi.

Xem ra hầu hết nam nhân đều ưa kiểu như ta…

Nhớ đời trước, gia mê đắm nhất chỗ này của ta.

Khi ngã sấp, ta cố dùng tư thế mặt đối mặt đổ ập vào trước ngực Quốc Công gia.

Quốc Công gia uống say khướt, ta đâm sầm vào người, ngài không né, chỉ cau mày ôm lấy vòng eo ta.

Phần ngực ta va lên lồng ngực cứng rắn của ngài, đau muốn rơi nước mắt.

Cánh tay ngài cũng cứng và khỏe như đá, siết eo ta đến mức đau buốt.

Ta không nhịn kêu khẽ, nước mắt ầng ậng.

Quốc Công gia cúi đầu, ta trầm giọng: “Ngươi là ai?”

Ngài dường như tỏa ra hàn khí, đôi mắt u tối, tới gần mới thấy vết sẹo trên trán càng rõ.

Thoạt , chẳng khác quỷ thần sát !

Chân ta càng bủn rủn.

Trong lòng còn có chút hối hận. 

Nhưng chợt nhớ lại cảm giác chết đuối đời trước, ta bèn gắng lấy bình tĩnh.

Nghĩ đến mấy cách câu dẫn nam nhân trong sách, ta cắn răng.

Ngẩng đầu, đỏ mắt ngó ngài, khẽ cắn môi, bộ tịch: “Ngươi… ngươi là ai chứ? Mau buông ta ra!”

Rồi giả vờ giãy giụa, mặt ửng đỏ.

Tấm áo mỏng vốn đã không che bao nhiêu, giờ cử mạnh càng xộc xệch, lộ phân nửa ngực trần trắng nõn.

Quốc Công gia cúi đầu ta, mắt càng thêm âm u, tay ôm eo ta cũng siết chặt hơn.

6

Ngài ngắm ta một lúc, khẽ giễu:

“Tiểu nha đầu, gan to nhỉ, dám quyến rũ ta?”

Hồng Diệp không sai, ta trời sinh là một hồ ly tinh.

Đời trước, sau ít tháng hầu hạ gia, ta thừa hiểu nam nhân thích điều gì nhất.

Quốc Công gia dù dữ dằn, rốt cuộc vẫn là một nam nhân.

Trước khi tới, ta có uống mấy chén rượu hoa đào.

Chắc là rượu cho người ta mạnh dạn hơn.

Bây giờ tựa trong lòng ngài, ngửi mùi rượu nồng đậm trên người ngài, ta lại bất giác thêm vài phần say, mặt ửng hồng, ngước ngài bằng đôi mắt lờ đờ hơi men.

Nỗi sợ hãi dường nhẹ bớt.

Ta giả vờ ngây thơ không hiểu gì, toát ra toàn vẻ mê hoặc.

Ba phần say lại thành bảy phần.

Rốt cuộc Quốc Công gia cũng bị ta khơi gợi hứng thú.

Có điều, ngài không đưa ta về nơi ở chính, mà dắt sang chỗ ngài tạm dừng chân.

Đêm ấy, ta dùng hết mọi thủ đoạn.

Hầu như thức trắng.

Chỉ mong có thể khiến ngài vừa ý, nếm qua một lần rồi còn vương vấn,

Đợi tỉnh rượu, ngài chịu giữ ta lại, cho ta một con đường sống.

…………..

Quốc Công gia khỏe khoắn hơn gia rất nhiều, khiến ta đuối sức chẳng chống đỡ nổi.

Sáng sớm hôm sau, trời chưa kịp hửng,

Ta đành nén nhức mỏi, lết trở lại chỗ tiểu thư.

Mới tờ mờ, Hồng Diệp đã đến gọi ta vào hầu tiểu thư thức dậy.

Bước vào phòng, mới hay đêm qua gia cũng ở lại cùng tiểu thư.

Tiểu thư mang nét e ấp, gia ý khoan khoái, hai người âu yếm gối ấp tay kề, vô cùng nồng thắm.

Từ lúc tiểu thư có thai, gia hiếm khi qua đây.

Ta lập tức nhận ra hôm qua hắn đến, dường như đã đạt thỏa thuận nào đó.

Khi ta hầu hắn rửa mặt, hắn còn kín đáo véo tay ta, nét đầy ẩn ý.

Ta hoảng hốt rút tay về, quay đầu chạm phải ánh mắt tiểu thư đang cầm khăn, lạnh lùng ta.

Cảnh tượng giống hệt đời trước, tim ta chùng xuống.

7

Tiểu thư cũng không gì với ta.

Bề ngoài vẫn là dáng vẻ hiền thục hòa nhã.

Đợi gia đi rồi, nàng sửa soạn, muốn đến thỉnh an Quốc Công gia.

Nàng tươi gọi ta bưng bát canh gà nóng hôi hổi.

Cùng đi với nàng.

Suốt dọc đường, hơi nóng bỏng dội lên lòng bàn tay, đau nhức không để đâu cho hết.

Dù bàn tay ta bị phỏng rộp, vẫn phải siết chặt lấy bát.

Bát ban thưởng từ trong cung, canh gà lại là loại thượng hạng.

Thứ này nếu rơi vỡ, một nha hoàn như ta có đem mạng ra bán cũng không gánh nổi.

Thấy ta cắn răng im lặng, mặt mày tái mét, tiểu thư càng sâu.

Nàng mỉm khen: “Xuân Đào, ngươi thật có phúc khí.”

Hồng Diệp trừng mắt lườm ta, ghé miệng mắng: “Bưng mỗi bát canh, bộ dạng như muốn chết đến nơi, ai không biết còn tưởng ngươi mới là tiểu thư. Một kẻ hạ tiện, nếu không nhờ tiểu thư chúng ta nhân từ, bằng cái mặt hồ ly tinh ấy, sớm đã bị đánh chết!”

Ta cúi đầu không đáp.

Hồng Diệp mắng xong vẫn chưa hả giận, vung tay tát mạnh lên mặt ta.

Mặt bị đánh lệch sang một bên, tay cầm bát không vững, canh đổ ra, lập tức rộp mu bàn tay.

Ta đau đến ứa nước mắt, cắn răng chịu đựng, quyết không buông bát canh gà.

Tiểu thư khi ấy mới giả vờ lành: “Hồng Diệp, không vô lễ.”

Sau đó nàng mỉm với ta: “Hồng Diệp bị ta nuông chiều hư rồi, Xuân Đào ngươi đừng giận nó.”

Ta cúi đầu, khẽ đáp: “Hồng Diệp tỷ tỷ chịu dạy bảo nô tỳ, đó là phúc khí của nô tỳ.”

Tiểu thư nghe càng hài lòng: “Ngươi quả là biết điều.”

Hồng Diệp nhỏ giọng rủa: “Đúng là kẻ hèn hạ!”

8

Đến tiểu viện của Quốc Công gia, đã thấy trong sân có nhiều thị vệ.

Vừa bước vào, đã nghe quản gia Hứa bên cạnh Quốc Công gia đang hỏi:

“Người Quốc Công gia muốn tìm, đã có tin tức gì chưa”

Tim ta đập thình thịch, tay bưng bát canh gà suýt nữa thì không giữ vững.

Chưa đợi đám thị vệ trả lời, quản gia Hứa đã thấy chúng ta.

Ánh mắt ông dừng trên người ta, vẻ mặt có chút khó hiểu, sau đó ha hả nghênh đón tiểu thư đi vào:

“Thiếu phu nhân đến thỉnh an Quốc Công gia sao? Mời vào trong.”

Ta cảm thấy lạ lùng.

Kiếp trước, Quốc Công gia đã ra ngoài việc từ sớm.

Tiểu thư không gặp ngài.

Không ngờ lần này ngài không ra khỏi phủ.

Tim ta đập loạn xạ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...