46
Tôi rùng mình, hít vào một hơi gió lạnh.
“Bà ấy chắc hẳn rất đứa con này, đúng không?”
“Dù bà ấy không thể ở bên em khi em lớn lên, đừng bao giờ nghi ngờ bà ấy dành cho em.
“Có những người sẵn sàng hy sinh mạng sống vì em… bởi vì em xứng đáng.”
Tôi hiểu điều đó.
Tôi từng có mẹ.
Tôi từng có bà.
Và giờ… còn có người mẹ ruột đang nằm yên dưới lòng đất này.
Tôi từng nghèo, từng không đủ cơm ăn áo mặc.
Nhưng tôi chưa từng thiếu thương.
Sống mũi cay xè, tôi quỳ xuống dập đầu ba cái trước mộ phần.
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt thay phần của mọi người.”
Trên đường trở về, lòng tôi bỗng nhẹ bẫng.
Làm quan hay không… có quan trọng lắm đâu?
Những người tôi, họ chỉ mong tôi sống an yên, hạnh phúc là đủ rồi.
Tâm thái thay đổi, gì cũng thấy vui.
Tôi quay lại dọn dẹp lại kho tư liệu.
Phân loại lại toàn bộ tài liệu, sắp xếp thành mục lục.
Thời đó mọi thứ đều là hồ sơ bản giấy.
Sổ sách, hóa đơn, tài liệu, hợp đồng…
Không như bây giờ, vài cái máy tính là xử lý gọn.
Tôi bỏ nhiều tâm huyết vào việc này, đổi lại, đồng nghiệp việc cũng dễ dàng hơn.
Nghe mấy lời khen, tôi thấy mình dường như đã chấp nhận số phận.
Cho đến một ngày… tôi tìm thấy một tập hồ sơ.
Cảnh sát họ Giang, tên Giang Tả đã qua đời.
Lý do tử vong là sốc phản vệ khi truyền kháng sinh.
Trước lúc chết, ông từng xử lý một vụ tai nạn giao thông.
Vụ án đã định tội từ lâu.
Nhưng khi sắp xếp lại tập hồ sơ, tôi vô phát hiện ở mặt sau của một tờ giấy, ông viết hai chữ:
【Tai nạn?】
Dấu chấm hỏi phía sau hai chữ kia… khiến mắt tôi đau rát như bị nắng thiêu.
Vụ tai nạn mà ông ấy xử lý — chính là vụ mẹ ruột tôi qua đời năm xưa.
Cảm giác có điều bất thường, tôi vội tìm Lý Tâm Minh.
Sau khi xem hết tất cả hồ sơ liên quan, cũng lộ vẻ nghi hoặc như tôi.
“Anh biết gia đình của Giang Tả sống ở đâu, cuối tuần mình đến thăm họ nhé.”
47
Giữa ngõ nhỏ ẩm thấp, một bà cụ mù co ro ôm con mèo nhỏ trong lòng, tay chầm chậm vuốt ve.
Tôi và Lý Tâm Minh bước tới, bàn tay bà mới dừng lại.
“Giang Đồng, cuối tuần cháu lại dậy sớm thế?”
Nói đến tên cháu trai, gương mặt già nua ấy hiện lên một tia dịu dàng hiếm hoi.
“Bà ơi, bọn cháu muốn tìm hiểu một chút về vụ tai nạn năm xưa mà cảnh sát Giang từng xử lý…”
Chưa hết, bà cụ đã cầm gậy bên cạnh ném về phía chúng tôi, suýt thì trúng mặt.
“Cút!”
Tôi và Lý Tâm Minh sững sờ, đứng yên không nhúc nhích.
Không nghe thấy bước chân rời đi, bà cụ càng giận dữ, đập mạnh tay vào tay vịn ghế: “Cút ngay! Giang Tả chết rồi, các người còn chưa buông tha sao?”
Tôi định bước lên giải thích thì bị một ánh mắt sắc lạnh ngăn lại.
Một người đàn ông vừa đi vào sân, ánh mắt lạnh lẽo thẳng về phía chúng tôi.
Mặt này… tôi từng thấy.
Anh ta là nhân viên phòng tiếp dân, tôi từng xem thẻ công chức của — tên Giang Đồng.
Dưới ánh mắt ra hiệu của ta, chúng tôi lặng lẽ rời khỏi con hẻm.
Bên bờ suối, Giang Đồng rít từng hơi thuốc, giọng khàn khàn: “Bà không muốn tôi tra vụ đó, sợ tôi gặp nguy hiểm.”
“Nhưng không cam lòng để cha mình chết oan nên vẫn âm thầm dẫn dắt bọn tôi lần theo dấu vết…”
Thật ra từ tối qua, tôi đã đoán phần nào.
Kế hoạch của Giang Đồng bắt đầu từ khi tôi thi công.
Có khi còn sớm hơn nữa.
Nghĩ lại… lần tôi vô gặp Chu Cẩm giữa đường — rất có thể là do ta cố tiết lộ thân thế của tôi cho bà ta biết.
Chỉ là không ngờ bà ta đột nhiên tụt đường huyết rồi lại tôi cứu.
Còn nữa, bản thống kê tài sản của Mã Văn gửi tới nhà khách chính phủ…
Rõ ràng người thanh niên đó cũng là Giang Đồng.
Bị tôi gặng hỏi đến cùng, cuối cùng ta cũng gật đầu thừa nhận.
“Vợ cả của Phó huyện trưởng Phương — bị người hãm mà chết. Kẻ ra tay chính là tiểu tam khi đó: Chu Cẩm.”
48
Tôi không thấy ngạc nhiên.
Tôi đã tra rồi, tôi chỉ lớn hơn Phương Ái Quốc có nửa tuổi.
Dùng đầu ngón chân cũng đoán ra , Chu Cẩm năm xưa là người chen vào hôn nhân của Phương Hưng Bang và vợ chính thất.
Sau đó thì dựa vào quyền thế của cha mình, người người diệt khẩu.
Tôi còn chưa kịp gì, Giang Đồng đã chắc nịch tuyên bố:
“Chỉ cần hai người dám lật lại vụ án, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.”
Tôi cũng tìm hiểu rồi, cha của Chu Cẩm đúng là từng thị trưởng, tuy giờ đã nghỉ hưu.
Nên tôi nghĩ vụ này chắc không đến mức quá khó.
Nhưng dù sao, tôi chỉ là nhân viên quét dọn tư liệu, muốn gì cũng có giới hạn.
Tôi vừa quay sang cầu cứu thì phát hiện…
Lý Tâm Minh đã chìa tay ra bắt tay với Giang Đồng từ lúc nào rồi.
“Chỉ cần hai người chúng tôi hợp tác, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho Giang Tả.”
Giang Đồng đến đỏ cả mặt, giọng cũng run lên:
“Đây là điều tôi chờ đợi cả đời!”
Vụ án thực ra không quá phức tạp, sức ép thì rất lớn.
Khi hai người họ đang âm thầm điều tra một nửa, phía trên đột nhiên ra thông báo:
Lý Tâm Minh bị điều về trường cảnh sát tiếp tục học tập.
Còn Giang Đồng thì bị phân về vùng núi dạy học.
Một trời một vực.
Lý Tâm Minh về nhà cầu xin cha mình, khóc lóc om sòm, đủ chiêu trò cũng lôi ra dùng.
Kết quả là ông cụ bị điểm mặt phê bình trong cuộc họp.
Thị trưởng hiện tại bóng gió mát: “Có một số cán bộ bây giờ, quên mất mình là công bộc của dân, cứ nghĩ quan rồi là để nuông chiều con cái, không chịu để con đi học, còn khóc lóc om sòm…”
Tuy cha của Chu Cẩm đã nghỉ hưu, quan bao nhiêu năm, học trò, đồng nghiệp đầy rẫy.
Ông ta muốn đè một vụ án cũ, không dễ cũng chẳng quá khó.
Nói trắng ra là — chỉ cần ông ta chưa ngã ngựa, thì Phương Hưng Bang và Chu Cẩm vẫn bình yên vô sự.
Lý Tâm Minh và Giang Đồng đều rơi vào thế bí.
49
Lý Tâm Minh : “Trừ phi kéo lão Chu ra ánh sáng, bằng không những chuyện trước đó chúng ta đều là công cốc.”
Giang Đồng tức đến nghiến răng: “Lão cáo già này giấu kỹ quá, tôi không đào ra nổi tí chứng cứ nào!”
“Làm ở phòng tài chính huyện suốt mấy năm mà không có vấn đề tài chính nào, chẳng lẽ thật sự thanh liêm?”
“Thanh liêm cái rắm ấy! Cái kiểu trên mục dưới thối ấy, con ông ta độc ác như thế, bản thân ông ta chắc gì đã sạch sẽ? Chẳng qua là cáo già giỏi giấu đầu hở đuôi thôi.”
Tôi đang nghe mà bất chợt nhớ ra một chuyện.
“Khoan đã, Lý Tâm Minh, cha Chu Cẩm từng trưởng phòng tài chính huyện tôi?”
“Ừ, chắc cũng thời gian đó, Phương Hưng Bang mới quen Chu Cẩm…”
“Khoảng tầm năm nào?”
“Cuối thập niên 70, đầu thập niên 80.”
Tôi là người có trí nhớ khá tốt.
Lúc đó, trong đầu tôi hiện lên chuỗi con số mình từng không hiểu nổi:
Năm 1977, Cục Tài chính: 40%.
Năm 1978, Cục Tài chính: 20%.
Năm 1982, Cục Tài chính: 30%.
Tôi lập tức quay sang Lý Tâm Minh:
“Anh còn nhớ cuốn sổ ghi chép của Tiền Lão Hổ không?”
50
Tiền Lão Hổ trước khi mở vũ trường, từng nhiều công trình cho nhà nước.
Khi đó, người ký duyệt chi là trưởng phòng tài chính.
Khi nắm điểm này, Lý Tâm Minh và Giang Đồng lần theo dấu vết, moi ra một vụ án lớn.
Vẫn là cuốn sổ tay năm nào tôi lấy , trở thành bằng chứng quan trọng tố cáo vị lãnh đạo về hưu.
Ông cựu thị trưởng vốn luôn tung hô thanh liêm chính trực, cuối cùng cũng phải tra tay vào còng.
Đã nhổ cái cây lớn tận gốc thì những cành nhánh, dây leo bám theo đương nhiên cũng bị dọn sạch.
Chỉ trong hai tháng, cả nhà họ Chu dọn vào “nhà mới” mang tên trại giam.
Bằng cấp đại học của Phương Ái Quốc là mua, tội không lớn cũng phải bóc lịch.
Chu Cẩm không bị tra hỏi vì không chịu nổi điều kiện sống trong trại tạm giam, cuối cùng cũng khai hết.
Hóa ra vợ cả của Phương Hưng Bang chính là bị ta tài xế cố ý tông chết.
Ban đầu còn định một mũi tên trúng hai đích, luôn cả mẹ lẫn con.
Nhưng tài xế kia thấy đứa trẻ mới vài tháng tuổi, không nỡ ra tay.
Anh ta ôm tiền và đứa trẻ chạy trốn.
Lang bạt mấy tháng, cuối cùng vì không nuôi nổi nên đem bán cho một gia đình họ Lâm.
Năm ngoái, tài xế kia bị bắt, chỉ bị xử tội buôn bán trẻ em, án nhẹ bẫng.
Giang Tả – cảnh sát từng nghi ngờ vụ tai nạn – kiên quyết điều tra.
Sau đó, trong một lần nhập viện vì cảm cúm, ta chết vì sốc phản vệ với penicillin.
Y tá chăm sóc hôm đó, không ai khác chính là Chu Cẩm.
Một cái gọi là tai nạn y tế.
Đổi lại là mạng người.
Cái giá ta phải trả chỉ là đình chỉ công tác.
Khi bị bắt, Chu Cẩm còn hỏi một câu cực kỳ nực :
“Tôi khi nào thả?”
Thả ? Cô đang mơ à?
Cô ta còn biện minh: “Không phải thành khẩn thì khoan hồng sao? Tôi khai hết rồi mà, sao còn không thả?”
Người thẩm vấn như đang xem xiếc.
Chu Cẩm lại tiếp tục hét ầm lên: “Bí thư thành ủy, chủ tịch thị xã toàn là học trò của cha tôi! Mấy ông dám vào tôi, họ sẽ không để các ông yên đâu!”
Làm người ta tức đến phát rồ.
Mấy vị lãnh đạo bị réo tên chẳng ai ngủ nổi.
Ai cũng mong ta bị xử càng sớm càng tốt để thiên hạ yên.
51
Phương Hưng Bang tuy không trực tiếp người Nhưng mấy năm nay cũng có không ít trò mờ ám.
Nhất là lợi dụng quan hệ để thao túng kết quả thi công chức.
Cuối cùng, ông ta bị cách chức, khai trừ khỏi Đảng.
Một vị cựu thị trưởng như ông ta, cuối đời rồi cũng phải bóc lịch trong trại giam.
Vụ án điều tra xong xuôi, cảnh sát Giang Tả đề nghị truy phong liệt sĩ vì đã hy sinh trong quá trình nhiệm vụ.
Đó là chuyện xảy ra vào dịp Tết năm sau.
Hôm đó trời rất đẹp, Giang Đồng dẫn bà nội ra nghĩa trang thắp hương cho cha mình.
Người cảnh sát chưa từng gặp mặt ấy đã hy sinh để đòi lại công bằng cho một người phụ nữ đáng thương.
Tôi và Lý Tâm Minh cùng nhau quỳ xuống, dập đầu trước mộ ông.
Giang Đồng hỏi tôi: “Cậu vẫn còn ở đó à?”
“Ở đâu cơ?”
“Cái nơi hỗn tạp mùi khói thuốc với mùi quyền lực kia kìa, sở công an đó.”
Tôi bật , sửa lời ta: “Chỗ đó không tệ, chỉ là có vài người tha hóa thôi.”
Người xấu bị trừng chúng tôi — những người ở lại — cần phải tỉnh táo hơn.
Công minh chính trực, liêm khiết vô tư mới xứng công bộc của nhân dân.
Giang Đồng nhíu mày: “Cậu là nhân viên lưu trữ thôi, có cần phát biểu như đang lên bục nhận huân chương thế không?”
Tôi hí hửng khoe: “Tôi không còn là người lo hồ sơ nữa đâu. Bây giờ, tôi chính là người thay thế Phương Ái Quốc, là một tổ trưởng rồi!”
“Ôi dào ôi, thăng tiến nhanh thế hả?”
Lý Tâm Minh — ta dám nhạo tôi!
52
Năm đó, tài xế vì một chút nhân tính đã tha mạng cho tôi.
Tôi lần ra nơi ông ta bị giam, tìm đến tận nơi thăm.
Lúc này, ông ta đã lĩnh án tù chung thân vì nhiều tội chồng chất,
Tóc bạc phơ, thần trí không còn tỉnh táo như trước.
Ông không nhận ra Chu Cẩm.
Không nhớ nổi Phương Hưng Bang.
Nhưng… lại nhận ra tôi.
Ngồi sau lớp kính dày chống đạn, ông ấy đột nhiên quỳ sụp xuống.
“Xin lỗi… năm đó là tôi tham tiền mà hồ đồ…”
Tôi đến đây, chỉ muốn hỏi một câu: “ Lúc mẹ tôi sắp chết, bà có gì không?”
Ông lắc đầu: “Không gì cả… Nhưng vào khoảnh khắc sinh tử, ấy chọn chết để nhường lấy sự sống cho con mình.”
Cũng chính là mẫu tử thiêng liêng đó khiến ông ta lòng nên mới không ra tay với tôi năm ấy.
Cùng một câu chuyện khi nghe lại từ một người khác, tôi vẫn không kìm nước mắt.
May thay, mọi chuyện… đều đã qua rồi.
Từ nay về sau, đời tôi sẽ không còn là chuỗi ngày u tối nữa.
53
Người ta : "Gặp chuyện vui thì tâm trạng cũng phơi phới."
Nhưng hôm tôi bổ nhiệm tổ trưởng, Lý Tâm Minh lại khiến tôi tụt mood.
“Này, mang theo CMND, cần em đi rút hộ ít tiền.”
Gì cơ? Anh vay tiền á?
Một thiếu gia con nhà quan lại mà cũng thiếu tiền?
Tôi tỏ ra nghi ngờ.
Lý Tâm Minh giải thích:
“Ngày mai là ngày lành tháng tốt, tôi tính đi đăng ký kết hôn với người mình thích. Xong chắc phải đi sắm ít đồ cưới nữa. Dạo này túng quá, em là thân nhất của , không đến nỗi thấy chết không cứu chứ?”
“Ồ… thì ra là …”
Anh sắp lấy vợ rồi.
Dù trong lòng thấy đau nhói, tôi vẫn cố nở một nụ gượng gạo.
“Được, mai tôi nhất định tới đúng giờ.”
Tối hôm đó, tôi không tài nào ngủ .
Uống rượu, khóc như mưa.
Tưởng sẽ ngủ li bì đến sáng, ai ngờ… vẫn dậy sớm như thường.
Mới chưa tới 8 giờ, tôi đã thấy đứng đợi trước cửa Cục dân chính.
Thấy tôi mắt sưng húp, mặt mày phờ phạc, lo lắng hẳn:
“Em sao thế, Lâm Xuân Hoa?”
Tôi đâu thể vì sắp cưới người khác nên tôi mất ngủ.
Mất mặt lắm.
Tôi bịa đại: “Bị cát bay vào mắt.”
“Ồ, thế em nhặt lại mắt về chưa? Hahahahaha!”
Chỉ vì lỡ lời một chút mà hả hê như bắt vàng.
Tôi chẳng buồn mặt , quay đầu định bỏ đi.
Ai ngờ Lý Tâm Minh kéo tôi lại: “Chờ đã, cần dùng CMND!”
Ơ, không phải chỉ cần mượn tiền à?
Tôi lấy CMND với sổ tiết kiệm đưa cho .
Vậy mà vẫn nắm chặt tay tôi không buông.
“Ngốc à, đăng ký kết hôn thì người thật việc thật phải có mặt!”
Tôi ngơ ra: “Anh gì cơ?”
“Không lẽ em định nuốt lời? Anh tôi muốn đăng ký kết hôn với người mình thích, và em đã đồng ý rồi đó!”
Tôi đảo mắt xung quanh, cũng không thấy ai khác.
Lúc này ta mới nhếch môi : “Em còn không biết à?
Người thích… là em đấy!”
Đồ khốn!
Dám chơi tôi à?
Tôi giả vờ giận dữ: “Nhưng tôi đâu có thích !”
Lý Tâm Minh , cởi áo khoác ra.
Lộ ra chiếc sơ mi trắng bên trong.
“Không thích , sao em giữ cái áo sơ mi này của suốt bao năm trời?”
Tôi hoảng hốt.
Bị phát hiện từ bao giờ ?
Rõ ràng tôi đã cất ở nơi kín đáo nhất cơ mà…
Chắc là lần tôi say xỉn, ta đưa tôi về nhà rồi vô thấy nó trong tủ quần áo.
Áo đó bây giờ ta mặc vẫn vừa y chang năm ấy.
“Anh dám tự ý lục tủ đồ của tôi? Vô duyên thật sự!”
“Em ói đầy người, chẳng lẽ không lấy đồ sạch cho em thay?”
Khoan đã…
Nghĩa là… hôm đó ta thay đồ cho tôi?
Mặt tôi đỏ tới tận mang tai.
Lý Tâm Minh càng vô sỉ hơn: “Đến nước này rồi, em không gả cho thì còn gả cho ai nữa?”
54
Tôi có năng lực, cũng có các mối quan hệ đủ để dùng đến.
Năm thứ 5 sau khi kết hôn, tôi bổ nhiệm phó cục trưởng công an huyện.
Trải qua từng ấy chuyện, tôi đã quá rõ điều gì nên , điều gì tuyệt đối không nên.
Mặc cho bên ngoài đầy rẫy cám dỗ, tôi luôn nhắc bản thân — chỉ cần giữ lương tâm và trách nhiệm thì nhất định sẽ một người cán bộ tốt.
Những lúc rảnh rỗi, tôi và Lý Tâm Minh hay về “chốn đào nguyên” mà ấy đã xây riêng cho tôi năm nào.
Cả một đồi hoa nghênh xuân nở rộ, căn nhà gỗ xinh xắn, chiếc chuông gió reo leng keng dưới mái hiên…
Tất cả, cùng nhau ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc của hai vợ chồng.
Năm năm nữa lại trôi qua, tôi điều lên cục công an thành phố.
Hôm trước ngày đi nhận nhiệm sở mới, nhà lại bất ngờ có khách.
Lâm Trường Sinh dắt theo cả đại gia đình hùng hổ xông vào sân.
“Nghe con nhà họ Lâm quan lớn rồi, tôi phải đến thăm ngay cho kịp!”
Mười mấy năm trôi qua, ông ta vẫn chẳng khác xưa.
Vừa dốt nát, vừa trơ trẽn.
Từ khi tôi học cấp 3 đã cắt đứt liên lạc với nhà họ Lâm.
Họ có tư cách gì bước chân vào nhà tôi?
Càng vô liêm sỉ hơn là mợ, bà ta đảo mắt quanh, hớn hở chỉ vào một phòng: “Phòng này sáng sủa nhỉ, sau này tôi ở đây luôn nhé!”
Bác trai thì : “Xuân Hoa này, mỗi tháng cho bác tầm một vạn tám nghìn để đi chơi tí nhé?”
Còn bố tôi, dù chẳng đưa ra sách gì cũng buông một câu nghe là muốn chán: “Người ta nuôi con trai để dưỡng già, nuôi con cũng nên trông cậy tí chứ con?”
Lý Tâm Minh họ đầy bất lực.
Tôi chỉ liếc , ra hiệu đừng lên tiếng.
Sau đó tôi mỉm : “Được rồi, mọi người cứ ngồi nghỉ, con với Tâm Minh ra chợ mua ít đồ, về cơm đàng hoàng mời mọi người.”
Lâm Trường Sinh gật đầu đầy mãn nguyện: “Biết điều là tốt. Chăm lo cho cái nhà này cho đàng hoàng, chúng ta cũng không đi lung tung, cũng giữ danh tiếng tốt chứ sao!”
Cả đến lúc này, ông ta vẫn còn dám đe dọa tôi.
Tôi tươi như hoa, dắt tay chồng rời khỏi nhà.
May thay, đồ đạc đã chuyển đi từ hôm trước,
Căn nhà này cũng đã bán xong từ ngày hôm qua.
Chúng tôi đâu còn ở đây việc nữa, bán đi cũng là hợp lý.
Vừa dứt lời, chủ mới của căn nhà đã vào sân.
Chẳng buồn đôi co với đám người kia, họ gọi cảnh sát.
Và thế là, cả nhà họ Lâm bị mời vào đồn ngồi uống trà.
Tôi tiện tay gọi cho cục trưởng Vạn: “A lô lão Vạn, phiền tiếp đón nhà họ Lâm cẩn thận nhé. Dù gì cũng là người quen cũ mà!”
Cục trưởng Vạn vội vàng đảm bảo, tôi cứ yên tâm,
đã có án thì nhất định sẽ xử cho ra ngô ra khoai.
Nhân tiện, ông ấy còn báo tin trong vườn sau nhà cũ của Trương Đại Nghĩa vừa tìm thấy một thi thể.
Xác định là Tiểu Hương Lê.
Thở dài.
Cô bé đáng thương ấy cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận.
Hương tàn ngọc nát, tội nghiệp vô cùng.
Đồng nghiệp của tôi chưa bao giờ dùng bạo lực.
Chỉ luân phiên hỏi chuyện theo ca, ngày 3 lần.
Không cho ăn, không cho uống, không cho ngủ.
Sau năm sáu ngày như , cả nhà họ Lâm khóc lóc cầu xin:
“Chúng tôi không nhận họ hàng nữa, không phiền nữa, xin cho về quê đi…”
Thế thì cho họ về.
Họ không muốn sống ở thành phố, tôi cũng chẳng cần níu kéo.
Nuôi tôi từng ấy năm, thỉnh thoảng tôi cũng nên… “nghe lời” họ một lần chứ?
Sau này, bác trai lại tiếp tục cờ bạc, nợ nần chồng chất.
Đến cái ăn cũng không lo nổi.
Mợ phát điên, suốt ngày lảm nhảm nghe thấy tiếng Lâm Tiểu Hổ khóc.
Nhưng bà ta không phải vì nhớ thương mà vì sợ.
Bà ta luôn than với ông nội: “Cha ơi, Tiểu Hổ trách cả nhà ta đã hư nó nên nó mới phạm tội, mới bị Trương Đại Nghĩa hành hạ đến chết…”
Lâm Trường Sinh thì không bao giờ biết nhận sai, luôn nghĩ lỗi là của người khác.
Cho đến khi mợ châm lửa thiêu rụi căn nhà nát ấy thì ông ta vẫn còn ngửa mặt gào lên: “Trời ơi! Tôi đã gì sai?!”
Đáng tiếc…
Trời rất bận.
Không rảnh để quản chuyện người đời.
55
Xuân về.
Trên ngọn đồi nơi quê nhà, hoa nghênh xuân nở rộ khắp sườn núi.
Bố tôi ngây ngô, suốt ngày ngồi trước cổng hỏi người đi đường: “Con tôi — Xuân Hoa — đã về chưa? Tôi nhớ con bé quá…”
Tôi… chưa từng quay lại.
Bạn thấy sao?