Trên ti vi, đôi vợ chồng khí chất cao quý, mắt đỏ hoe, treo giải thưởng hậu hĩnh tìm manh mối.
Tôi và Cẩu Đản thở dài:
“Các người đã chịu quá nhiều khổ rồi, mong là ta sớm về nhà.”
Chú chó nhỏ đứng trước ti vi nghe chăm , cái chân lông xù siết lấy tay tôi.
Nhưng khi tôi quay sang lấy que trêu chó, Cẩu Đản đã biến mất.
Trên đường tìm nó, trời mưa tầm tã, tôi trượt ngã đập vào nắp cống, ngất lịm.
Tỉnh lại thì đã ở thế giới thú nhân đầy rừng rậm.
Gia đình, bè, thú cưng, mạng internet, điện thoại, tiệc nướng… tất cả đều không còn.
Bây giờ, tìm lại chó này để cùng tôi sống trong thế giới xa lạ, nó chính là người thân duy nhất của tôi.
7
Chưa kịp ôm lấy chó, tiếng gầm giận dữ của Họa Thiếp đã vang tới.
Thú nhân có ý thức lãnh địa rất mạnh, lần trước tôi chỉ tặng quả cho một thú nhân ngoại tộc, kẻ đó đã suýt bị đuôi dài của hắn siết chết.
Tôi vội xua Cẩu Đản và con sói thú nhân vẻ mặt phức tạp đi.
Chó nhỏ sủa liên hồi, đôi mắt cũng rơm rớm nước.
Sói thú nhân hấp tấp nhét hết xiên thịt trong tay cho tôi:
“Người, người ăn hết đi. Con đại xà kia sắp đến rồi. Chúng tôi nên tránh đi thôi, dù sao cũng là vị hôn thê của Xà Vương. Đại ca! Ngài còn mấy ngày nữa mới trưởng thành, giờ ngài thấp bé thế này thì giành sao nổi…”
Câu cuối cùng khiến chó nhỏ òa lên gào khóc, như cục than đen, vừa chạy vừa ngoái đầu, rồi biến mất cùng thú nhân trong đám cỏ dại.
Tôi vừa khóc vừa nhai nốt xiên thịt cuối cùng. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, xiên thịt bị giật khỏi tay, giẫm nát trong bùn.
Họa Thiếp cúi mắt, lông mày siết chặt, chiếc đuôi siết chặt lấy tôi, thô bạo moi cả miếng thịt trong miệng tôi ra.
Tôi ôm lấy cổ họng, nấc nghẹn.
Hắn lạnh lùng :
“Họa Dự Thư, rõ ràng muốn ở bên ta, ngay cả chút ấm ức cũng không chịu nhẫn nhịn, lại lén ra ngoài ăn vụng?”
“Lâm Tử Âm chỉ mới đến mấy ngày, đã ăn thịt sống, uống máu, sống cùng tộc nhân cả tháng không tắm, còn nhập gia tùy tục,“Lấy chồng thì theo chồng, dù là gà hay là chó cũng phải theo.”. Còn nàng thì sao? Lúc nào cũng đòi đặc biệt, luôn miệng kêu ca cái gọi là ‘đạo đức loài người’.”
“Tại sao ta , mà nàng không ? Nàng khiến ta quá thất vọng.”
Tôi lại bị ném trở về phòng.
Không chỉ thức ăn, ngay cả thịt sống hắn cũng không đưa nữa, nước để tắm rửa cũng bị cắt.
Suối nước nóng bị lấp kín.
Ngày cuối cùng, Họa Thiếp đứng trước mặt tôi, chìa tay:
“Cởi hết quần áo ra.”
Xà nhân vốn trần trụi, không quen mặc đồ.
Chính vì tôi, Họa Thiếp mới dạy cả tộc mặc quần áo để che thân, và hắn cũng luôn tự tay đồ mới cho tôi.
Tôi siết chặt váy bông, lùi vào giường.
Họa Thiếp bước tới, dội nước lên chăn gối.
Cái giường chúng tôi từng nằm, tấm nệm và bông mềm hắn tự tay , giờ đều sũng nước, sụp xuống.
“Đúng như Lâm Tử Âm , nàng bảo bọc quá tốt, kiêu ngạo, yếu đuối. Sau này sao phối ngẫu của ta? Sớm sửa tính đi, rồi ta sẽ tổ chức lại hôn lễ.”
Hắn tiến lại, đuôi quấn lấy chân tôi, bắt đầu tháo dải váy.
Tôi không thể vùng thoát, nghiến răng, nước mắt tủi nhục vẫn rơi.
“Họa Thiếp, nếu dám cởi, thì chúng ta sẽ không còn gì nữa. Tôi từ chối vợ , đừng chạm vào tôi. Thật ghê tởm, cút đi!”
Ánh mắt hắn tối sầm, mím môi, buông tay.
“Gọi Lâm Tử Âm đến dạy . Dù sao, sau này ta cũng phải hầu hạ phối ngẫu của ta.”
8
Lâm Tử Âm giờ đã hoàn toàn đồng hóa với thú nhân.
Cô ta mấy ngày không mặc quần áo, mặt bị muỗi cắn nổi đầy nốt đỏ.
Miệng nồng mùi máu tanh, vừa vừa lục tung hành lý của tôi, từng bộ quần áo đều bị xé rách, ném xuống đất giẫm nát.
“Anh ấy vì sao lại phải quần áo cho chứ? Thật phiền cái loại đàn bà yếu ớt như , chẳng qua chỉ là gặp Họa Thiếp sớm hơn tôi một chút thôi mà.”
Tôi ngồi yên, trong đầu tính toán đường rời khỏi đây.
Khi xé đến món đồ cuối cùng, Lâm Tử Âm đứng chắn trước mặt tôi, giật tóc tôi lên.
“Cô còn vênh váo cái gì? Ba mẹ chết hết rồi à? Không dạy dỗ sao, không biết mở miệng chuyện à?”
Tôi giơ chân đá ta ra.
Sức không lớn, Lâm Tử Âm hét chói tai, cố ý gọi người bên ngoài vào.
Họa Thiếp vội xông vào, theo bản năng ôm lấy ta, bàn tay thô ráp lại nhẹ nhàng xoa bụng dưới của người phụ nữ.
“Con không sao chứ?”
Sống lưng tôi lập tức cứng ngắc, khiếp sợ chằm chằm thú nhân trước mắt.
Chiếc đuôi dài của hắn vòng chặt ngang eo Lâm Tử Âm để bảo vệ.
Giữa thú nhân và con người vốn rất khó thụ thai, phải trải qua vô số lần mới có thể thành công.
Thế Họa Thiếp luôn lo tôi đau, nên vẫn kiềm chế.
Thấy sắc mặt tôi tái nhợt, Họa Thiếp nhíu mày đầy phiền muộn:
“Dự Thư, Lâm Tử Âm đúng. Một con đực ưu tú như ta cần phải có hậu duệ. Nhưng ta cũng không muốn nàng phải khó chịu, nên… để ấy sinh con, sau này gọi nàng là mẹ. Được không?”
Bạn thấy sao?