Xuyên Đến Thú Nhân, [...] – Chương 8

“Ta có lỗi với bộ tộc, vợ ta đã mang thai, nàng ngày nào cũng khóc, vì ở đây không có người thân bè, cũng không có điều kiện y tế tiên tiến. Ta dù có ích kỷ, thấy nàng khóc, tim ta lại đau.”

“Nếu tiên tổ muốn trừng , hãy để hậu duệ của ta, sau khi trưởng thành, quay lại tiếp nối bộ tộc hưng thịnh. Xin đừng lấy mạng vợ ta.”

Phó Khuyển nhận ra ngay đó là nét chữ của cha mình.

Hắn nghẹn giọng: “Thảo nào… sau khi trưởng thành, tôi mới đột ngột biến thành chó con! Bị đưa trả lại thế giới này!”

Một người cha con.

Nhưng cũng chính vị sói vương ấy đã để lại phương pháp quay về.

Ông đã dốc hết tâm huyết, vì muốn vợ loài người trở lại văn minh hiện đại, đã thử hàng ngàn cách, cuối cùng cũng tìm ra.

Vậy nên, cha mẹ của Phó Khuyển chính là đời sói vương trước và người vợ loài người của ông.

Ghi nhớ con đường trở về, tôi và Phó Khuyển bắt tay chuẩn bị rời đi.

Người ở đây rất hiền lành tốt bụng, hiện thực vẫn còn gia đình đang chờ.

Hơn nữa, sói tộc trong những ngày này đã học cách tạo lửa, nấu nước sôi, nấu chín thịt sống…

Chất lượng đời sống và điều kiện vệ sinh đã vượt xa các bộ lạc khác.

Tộc trưởng mới chính là thuộc hạ cũ của Phó Khuyển, vì nướng thịt quá ngon nên tôn nên thủ lĩnh.

Chàng trai sói đỏ hoe mắt, rưng rưng đưa đặc sản cho chúng tôi:

“Đây là hổ pín, lần trước tôi khó khăn lắm mới giành . Còn đây là thịt rắn khô, cũng rất bổ dưỡng…”

Trong tay hắn bỗng túm một cái đuôi rắn, vẫn còn ngọ nguậy.

Họa Thiếp đã đến.

16

Chiếc đuôi hắn quấn chặt mấy thú nhân sói, quăng mạnh xuống đất, ánh mắt khóa chặt tôi và Phó Khuyển.

“Thư Thư! Vì sao nàng phải bỏ trốn? Có phải thằng sói non này ép buộc nàng không? Dám cướp người đàn bà của ta, muốn chết à!”

Tôi chẳng hiểu nổi, vì sao hắn lại mang thứ cảm muộn màng này đến.

Tôi siết tay Phó Khuyển, cảnh giác, thẳng ra toàn bộ điểm yếu của rắn vương:

“Cẩn thận, hắn có độc, đặc biệt là răng. Điểm yếu ở cổ, chỉ cần bóp mạnh là ngất.”

Họa Thiếp căng đuôi, tôi nghiến răng:

“Ngay cả điểm yếu của ta nàng cũng bán đứng? Ta đã gì sai để nàng phải ta thế này?!”

Ép tôi nhập gia tùy tục, không tôn trọng thói quen của tôi, còn cùng kẻ khác có con.

Nghe tôi kể ra từng lý do, Họa Thiếp ngẩn người, bàng hoàng:

“Chỉ vì những điều này thôi sao? Nhưng tất cả đều là vì nàng! Nàng muốn đời của ta, nếu không tôn trọng tập tục, người khác sẽ dị nghị. Đã có phụ nữ loài người kia , tại sao nàng không thể? Chẳng lẽ nàng không đủ ta?”

“Còn nữa, đợi Lâm Tử Âm sinh con, ta sẽ cho nàng đứa bé đó! Ta chỉ vì quá nàng, không nỡ để nàng đau. Ta sai ở đâu?”

Loài người và thú nhân vốn khác biệt.

Tôi thấy sói tộc đã vây đến sau lưng hắn, bèn bước lên trước, giọng nhẹ lại:

“Được thôi, Họa Thiếp. Ta sẽ cho lý do thật sự vì sao tôi rời đi.”

Cao ngạo như hắn, lập tức cúi sát, chăm lắng nghe.

“Lý do là —— tôi không còn nữa.”

Khoảnh khắc kế, mũi tên mang lửa xuyên qua đuôi rắn.

Hàng chục mũi tên ghim xuống, đóng chặt hắn tại chỗ.

Họa Thiếp dường như không thấy đau, sững sờ tôi, mặc kệ máu chảy đầy thân.

Tôi nắm tay Phó Khuyển, cùng mọi người vẫy tay chào.

Trong tiếng khóc nức nở của hắn, chúng tôi bước vào khu rừng, đi theo con đường trở về nhân giới.

Sau lưng, giọng rắn vương gào khản:

“Các ngươi đi đâu? Đợi ta, Thư Thư! Ta sẽ thật lòng hối cải, sẽ học cách nàng, tôn trọng nàng, ta nhất định sẽ tốt hơn thằng sói non này!”

“Nhất định phải đợi ta!”

Hắn đâu biết, tôi sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa.

17

Trở về hiện đại, đã có vài chiếc xe chờ sẵn ở lối ra.

Cha mẹ Phó Khuyển đã đợi từ lâu.

Phó Khuyển nắm chặt tay tôi, cái đuôi sói phía sau không giấu nổi, giọng vui mừng:

“Ba mẹ! Con có vợ rồi!”

Cha Phó lớn:

“Thấy chưa, đều là công lao của ba cả đấy. Nếu ba không gửi con về nguyên thủy, thì sao con gặp chân thật?”

Mẹ Phó chúng tôi toàn thân đầy vết sẹo, giận đến tát cha Phó mấy cái:

“Công lao công lao! Công lao cái gì! Con dâu tôi bị muỗi cắn đến mặt cũng sưng rồi! Nửa năm sau chúng ta ngủ riêng phòng cho biết thân!”

Cha Phó ôm eo, run rẩy:

“Vợ ơi, để bù đắp cho con dâu nhé. Mười căn nhà, mười tỷ, cộng thêm cổ phần công ty…”

Mẹ Phó hừ lạnh:

“Chỉ thế thôi à?”

Cha Phó tiếp tục thêm giá, suýt thì khóc.

Bên đó ồn ào huyên náo.

Tôi và Phó Khuyển mười ngón tay đan vào nhau.

“Này, cún con, lát nữa tôi đưa đi gặp ba mẹ tôi.”

Được chính thức công nhận, Phó Khuyển vui mừng, cái đuôi xoay tít như cánh quạt trực thăng, ôm chặt tôi, cọ vào lòng.

“Gâu! Vợ ơi!”

“Ừm, Cẩu Đản, ngoan.”

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...