Xuyên Nhanh: Mục Tiêu [...] – Chương 11

 

 

Lục Trạch hơi đau đầu, đã rõ ràng như thế, tại sao Hướng Hàn vẫn không chịu từ bỏ ý định?

 

"Được rồi, đã sẽ không quay lại nhà họ Lục, chấm dứt việc chia tay ở đây." Anh lại nhấn mạnh lần nữa.

 

Hướng Hàn phát điên rồi, rốt cuộc hai chuyện này liên quan méo gì đến nhau?

 

Cậu thấy mình cần phải giải thích một chút: "Cái kia... Tôi cảm thấy chúng ta chia tay... Là bởi vì tôi ngoại , không thích , không liên quan gì tới việc có trở về nhà họ Lục hay không cả."

 

Haizz, sao lại cố chấp thế chứ?

 

Lục Trạch cực kì bất đắc dĩ, lại lặp lại vấn đề trước đó rõ ràng một lần nữa: "Nếu là ngoại , tại sao lại đánh đối tượng ngoại ?"

 

"Tôi... Nhìn ta không vừa mắt." Buồn bực giải thích.

 

"Thế tại sao lại cảnh cáo cậu ta, không phải thích thì là gì?"

 

"..." Được rồi, cậu nghe thấy rồi, lần này thật sự không .

 

Hướng Hàn sụp đổ nằm lại trên giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

 

Cuối cùng Lục Trạch cũng thoả mãn, tiến lên xoa dịu cậu, : "Đừng suy nghĩ lung tung nữa mà nghỉ ngơi thật tốt, nhé?"

 

Cái âm cuối kia trầm thấp dễ nghe, còn mang theo một chút cưng chiều. Lòng dạ Hướng Hàn run rẩy, vội vàng dùng chăn che lỗ tai lại, nghĩ thầm: Tiêu rồi tiêu rồi, sao mình lại có thể bị một nhân vật trò chơi chọc ghẹo, đã còn là đàn ông...

 

Lục Trạch buồn , kéo kéo chăn để đầu cậu lộ ra.

 

Hướng Hàn buồn bực : "Nhưng trong lòng tôi, chúng ta đã chia tay rồi."

 

Nói không lại thì không lại, cậu còn không thể gì sao? Có câu rất đúng, việc chia tay là của một người, cậu chia thì chia, Lục Trạch có thể gì cậu?

 

Lục Trạch thực sự không thể gì cậu, mà rõ ràng còn cực kì đau đầu.

 

Ánh mắt hai người giao nhau, giằng co với nhau. Thân thể Hướng Hàn có hơi mệt mỏi, không chịu đựng nữa, người yếu thế trước lại là Lục Trạch. Thấy sắc mặt Hướng Hàn càng ngày càng tái đi, lại vẫn không chịu cúi đầu, vừa tức vừa giận, đành giả bộ nhận cuộc gọi rồi như chưa từng xảy ra chuyện gì, : "Chuyện này để sau hẵng , đi ra ngoài một lát."

 

Sau khi Lục Trạch rời khỏi phòng bệnh, âm thầm cân nhắc: Hướng Hàn quá cố chấp, phải nghĩ cách để cậu bỏ ý nghĩ đó đi mới .

 

Hướng Hàn thì lại thở phào nhẹ nhõm, tự khích lệ trong lòng một cái: Cuối cùng cũng coi như thắng, hôm nay chia tay thành công, không chừng ngày mai đã có thể tác hợp thành công, lại gần một bước với chiến thắng.

 

Công ty Lục Trạch vừa bước vào quỹ đạo, vẫn luôn bận rộn. Tuy đã cố gắng dành thời gian ở lại bệnh viện lại thường không ở bao lâu đã bị điện thoại gọi đi.

 

Lục Trạch vô cùng áy náy vì việc này, sau khi cho cậu uống thuốc của hôm nay xong, ngồi dựa vào bên giường, thân mật ôm Hướng Hàn : "Vừa lúc em sắp tốt nghiệp, chờ khoảng thời gian này hết bận chúng ta đến thành cổ Mục Khê không? Ở ngay thành phố bên cạnh, cách cũng gần, chỉ cần lái xe ba tiếng đồng hồ thôi, coi như là chuyến đi tốt nghiệp."

 

Hướng Hàn bị ôm bất ngờ, lông tơ lập tức dựng thẳng, cậu chỉ lo tránh thoát, hoàn toàn không nghe thấy đang gì.

 

Lục Trạch vẫn còn tiếp tục: "Bây giờ công ty đang ở giai đoạn khởi nghiệp, không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi, chờ sau này có nhiều thời gian hơn, chúng ta lại đi nơi khác... Ấy, đừng nhúc nhích!"

 

Hướng Hàn đã sắp thoát bỗng nhiên lại bị tên đáng chết kéo về đè lại, cậu lập tức nhụt chí, quay đầu trợn mắt giận dữ : "Anh..."

 

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cậu cảm thấy có vật cứng gì đó để ở bên hông, khí thế lập tức héo rũ, lắp ba lắp bắp tiếp: "... Làm, gì đó?"

 

Chờ sau khi phản ứng lại biết đó là cái gì, sắc mặt cậu đỏ bừng cả lên, không một câu đầy đủ: "Anh ... sao ... không, không biết xấu hổ như thế?"

 

Sống hai mươi năm, Hướng Hàn còn chưa sờ qua tay của đối tượng hẹn hò, bỗng nhiên gặp phải huống như thế, cả người đều đơ rồi.

 

"Không biết xấu hổ sao?" Mặt Lục Trạch lập tức đen đi, không đợi Hướng Hàn phản ứng lại đã trực tiếp nắm chặt lấy eo cậu nhấc lên trên nơi nào đó ở giữa đùi, cắn răng : "Cái này mà gọi là không biết xấu hổ? Vậy bây giờ thì sao?"

 

Da đầu Hướng Hàn tê dại, cả người dựa vào ở trên người , thậm chí có thể cảm thấy nhiệt nóng liên tục truyền đến qua quần áo. Cậu trợn to mắt, Lục Trạch một cách khó tin, trong đầu hô loạn: "Tiểu Cửu, tao méo nhiệm vụ này nữa đâu!"

 

Hệ thống: "Hướng tiên sinh, sao ? Đã xảy ra chuyện gì?"

 

"Xảy ra chuyện gì bộ mày không thấy sao? Mục tiêu giỡn lưu manh tao! Tao muốn kiện, trong hợp đồng không có phải bán thân , việc này trái với luật lao , Đại A đâu? Tao muốn báo cáo..."

 

Hệ thống: "Hướng tiên sinh, ngài cứ bình tĩnh một chút. Là như thế này, vì bảo vệ việc riêng tư của ngài, có vài huống chúng tôi sẽ chủ che đậy, cho nên... Xin hỏi rốt cuộc mục tiêu đang cái gì?"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...