Rõ ràng Lục Trạch sẽ không nghĩ như thế, vì vé tàu cao tốc với vé đường dài thật sự hơn nhau khá nhiều. Cho nên nhận định Hướng Hàn vì tiết kiệm tiền mới không nỡ ngồi cao tốc. Hơn nữa lý do rời đi, lại là do đắc tội Triệu Hàn Đông giúp trút giận.
Ánh mắt Lục Trạch tối sầm, nhớ tới bóng dáng Hướng Hàn gầy yếu co rúc ở bên tường lại càng đau lòng hơn. Một tên người ngu ngốc luôn một lòng suy nghĩ cho , sao sẽ là kẻ chê nghèo hám giàu như Tôn Thư Á chứ? Huống hồ xuất thân Hướng Hàn vốn khổ cực, sao lại sợ sống cuộc sống nghèo khổ với mình?
Nghĩ đến lúc ở quán bar mình lại không ra Hướng Hàn đang diễn kịch, thậm chí tin lời Tôn Thư Á, lòng Lục Trạch hối hận không thôi.
Nếu lúc đó dắt Hướng Hàn đi ngay thì đứa ngốc này cũng sẽ không đắc tội Triệu Hàn Đông mà ép rời đi suốt đêm, cuối cùng còn đẩy mình vào bệnh viện. Cũng may phát hiện kịp thời, không ra lỗi lầm lớn hơn. Nghĩ tới đây, Lục Trạch rất vui vẻ.
Làm sao Hướng Hàn biết chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà Lục Trạch đã nghĩ ra nhiều thứ như , suy diễn đến chặn cũng không chặn nổi. Lúc này cậu đang bị ánh mắt đối phương chằm chằm bị kim chích, tim đập thịch thịch không ngừng, thầm nghĩ: Sao mục tiêu này lại liên tục chằm chằm mình? Chẳng lẽ chuyện mình giả bộ ngủ bị ra rồi sao?
Lục Trạch thấy lông mày cậu chợt nhăn lại, còn tưởng rằng đang chịu đau, không khỏi giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên, thở dài : "Đứa ngốc, em cứ rời đi như , không cần bằng tốt nghiệp à? Tiền đồ cũng không cần luôn sao?"
Hướng Hàn: "!!!" Tình huống gì đây?
"Em cố gắng như mới thi đậu đại học A, chỉ vì mà không cần cái gì cả, có đáng không?" Đầu ngón tay Lục Trạch chậm rãi trượt tới bên tai, không nhịn mà xoa xoa tai cậu.
Hướng Hàn thiếu chút nữa run cầm cập, nơm nớp lo sợ hỏi hệ thống: "Tiểu Cửu, cái này... Không phải đã chia tay rồi sao?"
Hệ thống: "Theo tôi phân tích, có lẽ ta muốn nối lại xưa với ngài."
Hướng Hàn lơ mơ: "Tao chỉ ăn gói mì mà thôi, chẳng hề gì cả mà?"
Đầu ngón tay Lục Trạch đã dời đến bên môi, chậm rãi miêu tả hình dáng môi cậu, khẽ khàng ấn lên bờ môi có hơi khô khốc. Hướng Hàn thật sự không nhịn muốn run rẩy, nửa người đã bắt đầu tê dại.
Lục Trạch lại nhớ tới màu đỏ tươi chói mắt kia, sắc mặt bất chợt âm trầm, giọng cũng lạnh đi mấy phần: "Yên tâm, có ở đây, Triệu Hàn Đông sẽ không gì em."
Nói xong dừng lại một chút, khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu lại thêm chút bất đắc dĩ: "Sau này đừng cứ nghĩ bậy nghĩ bạ rồi tự theo ý mình nữa nhé. Dù có sa sút thì cũng nuôi em." Một lát sau, lại nhẹ giọng : "Anh đi lấy thuốc giúp em trước, sẵn tiện mua ít cháo về, em nghỉ ngơi cho khỏe lên đi."
Da gà của Hướng Hàn đều nổi hết lên, chờ ta đi rồi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặt ủ mày chau : "Tiểu Cửu, mục tiêu này có hơi hù người à."
Hệ thống chậm rì rì : "Tôi thấy , chắc ta biết ngài giả bộ ngủ."
Hướng Hàn: "Càng dọa người hơn..."
Hệ thống: "So với cái này, việc tôi quan tâm hơn là: Sao Hướng tiên sinh ngài lại có thể không biết ta?"
"Hả? Lúc ở quán bar không thấy rõ, tư liệu mấy người đưa là văn bản, không có hình ảnh, hình ảnh đó." Hướng Hàn vô tội giải thích.
Hệ thống: "Ngài không tiếp nhận ký ức của nguyên chủ sao?"
"Không có." Hướng Hàn mờ mịt.
Hệ thống: "... Xem ra đã xảy ra vấn đề, Hướng tiên sinh, có lẽ tôi phải rời đi một chốc."
"Đừng mà." Vẻ mặt Hướng Hàn kinh hoảng: "Chẳng may lúc này mục tiêu trở về thì sao bây giờ?"
Hệ thống: "..." Ngài sợ cái gì?
Dù Hướng Hàn cố giữ lại lần nữa hệ thống vẫn vô bỏ rơi cậu. Hướng Hàn đành chui rúc trên giường cắn góc chăn, cẩn thận chằm chằm cửa.
Vừa đã biết đây không phải là mục tiêu đứng đắn gì, đã chia tay rồi còn táy máy tay chân với cậu. Không phải ta chỉ si với vai chính thụ sao? Ai, thực sự là hao tổn tâm trí...
Hướng Hàn nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác ngủ mất. Lúc Lục Trạch trở về đã thấy cậu cuộn thành một đống, nắm một góc chăn trong tay, trên chăn đầy dấu răng và nước bọt.
Lục Trạch nhíu nhíu mày, sau khi đặt hộp giữ ấm và thuốc lên bàn, đi lên trước, tác nhẹ nhàng đặt cánh tay Hướng Hàn lộ ở bên ngoài vào trong chăn, sau đó dậm lại.
Nhìn thấy dấu răng ở góc chăn, giơ tay đặt lên trán Hướng Hàn, nhẹ nhàng sờ sờ, vẻ mặt bất đắc dĩ và đau lòng: "Đã đau thì sao không ấn chuông? Cắn chăn không vệ sinh đâu."
Hướng Hàn mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy có một bàn tay khẽ vuốt trán, lập tức ôm chặt lấy, nức nở : "Cha, cuối cùng cha cũng đến thăm con..." Rốt cuộc cũng đến đưa tiền cho con, nếu cha còn không đến thì con trai cha sẽ chết đói mất.
Bạn thấy sao?