So với việc tranh cãi những chuyện vụn vặt giữa đêm khuya, chẳng thà giúp nàng ta che giấu một chút, cùng với nghĩ cách sao để nàng ta hỗ trợ tốt hơn cho Nhị hoàng tử, chỉ cần nàng ta tốt, thì còn lo gì Tống gia không tốt?
Tống Yên Nhiên nghĩ như và cũng ra như , đổi lại là một cái tát mạnh từ mẫu thân nàng ta là Tống nhị phu nhân, “Con điên rồi sao!”
Muốn theo ý mình mà không có năng lực tương xứng, thật là ngu ngốc, ra những việc ngu ngốc mà không biết tỉnh ngộ, càng ngu ngốc hơn.
Tống nhị phu nhân đứa nữ nhi mà ngày thường mình hay tự hào, hận không thể mở đầu óc nàng ta ra xem nàng ta đang nghĩ gì, đại phòng tuy không can thiệp vào chuyện giữa bọn họ và Nhị hoàng tử, chỉ cần chưa phân gia thì vẫn là một nhà, có mặt mũi của đại phòng thì mới có thể những hành cùng lợi ích như , mà giờ Tống lão phu nhân đang nắm giữ chuyện này, mỗi câu đều là muốn phân gia, với thế hiện tại của Nhị hoàng tử nếu mất đi sự phân nửa trợ lực từ Tống gia, thì còn gì đến tương lai?
Tống lão thái gia thấy bộ dáng cuồng vọng tự phụ của nàng ta, cũng một trận ngập ngừng không biết lời nào để cầu .
Tống lão phu nhân càng không muốn lời vô nghĩa với Tống Yên Nhiên, trực tiếp giải quyết dứt khoát, “Gọi người vào cung truyền tin, rằng nàng ta bị thai, Nhị hoàng tử không có mặt ở kinh thành, chúng ta đã đưa nàng ta về phủ chăm sóc.”
“Các người dám…” Tống Yên Nhiên nào chịu, chưa kịp gì đã bị bà tử phía sau bịt miệng kéo đi.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nếu có một người báo tin thì chắc chắn sẽ có người thứ hai, thứ ba biết , việc bị phát hiện chỉ là sớm muộn, nha đầu quỷ ma này lại chờ nàng ta sinh con, đến lúc đó vẫn do dự mà mình hay là đoạn tuyệt để tìm đường sống, đều do nhị phòng quyết định, đến lúc đó gia đình cũng phân chia xong, cũng không quan tâm đến việc bọn họ đi tìm đường chết.
Nghĩ đến đây, Tống lão phu nhân lại chuyển ánh mắt sang Hà Giác, “Còn về phần ngươi…”
Hà Giác từ chỗ Tống gia ra ngoài, đã là sáng hôm sau.
Nằm trong chiếc xe ngựa đơn sơ, Hà Giác không còn dáng vẻ phong độ như hôm trước, chỉ thấy hắn giống như vừa từ dưới nước kéo lên, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống, vẻ mặt thì giống như đang chịu đựng nỗi đau khủng khiếp, méo mó đến đáng sợ.
Tống lão phu nhân đối với tôn nữ Tống Yên Nhiên không chút nhân từ, đối với hắn thì có thể tưởng tượng ra .
Dù Hà Giác không ngừng cầu xin tha thứ, rằng bọn họ xuất phát từ cảm vẫn dừng lại ở lễ nghĩa, thanh thanh bạch bạch, vì để ngăn chặn hậu hoạ, cũng như để khi sự việc bị phát hiện trong cung không giận đến mức mang lửa thiêu đến đại phòng, Tống lão phu nhân rất quyết đoán, sai người cho hắn uống loại thuốc gọi là bí dược trong cung, rồi gọi y phủ đến châm cứu.
Hà Giác chưa bao giờ rơi vào huống bị người là dao thớt ta là thịt cá như thế, trong phút chốc chỉ cảm thấy như trở lại ngày bị Diêu Dao bắt gian, rất nhanh hắn không còn thời gian để nghĩ về những điều này, bộ phận quan trọng bắt đầu đau đớn dữ dội rồi dần lan ra khắp cơ thể, khi ý thức dần mất đi, hắn dường như còn nghe thấy giọng lạnh lùng của Tống lão phu nhân, “Cô nam quả nữ, chỉ có không thể nhân đạo* mới tính là trong sạch.”
*nhân đạo: gi.ao h.ợp
Không, không thể! Hắn chưa đến ba mươi, còn cả một cuộc đời tươi đẹp!
Hà Giác vài lần cố gắng chỉ cảm thấy bộ phận quan trọng không có phản ứng gì, thậm chí khi dùng sức lại càng đau đớn, mỗi một lần lại đau hơn lần trước, vẻ mặt của Hà Giác càng thêm méo mó, cả người vô năng điên cuồng gào thét.
Nhưng xa phu đánh xe lại mắt điếc tai ngơ, khi xe đến Hà phủ, tránh xa người khác trực tiếp ném Hà Giác ở cửa sau.
Nhìn thấy Hà mẫu sắc mặt lo lắng chạy đến, Hà Giác không dám quên lời cảnh cáo lạnh lùng của Tống gia, cố gắng kiềm chế sự nhục nhã khủng khiếp và gắng gượng chút sức lực cuối cùng, “Không, không mời đại phu, nhất định không mời đại phu…” Nói xong, hắn ngã nhào xuống trước mặt Hà mẫu.
Bạn thấy sao?