Hà mẫu đã chết, Hà Cầu và Hà Như Nguyệt rất nhanh đã bị Kinh Triệu phủ giam giữ.
Dù Hà Cầu còn nhỏ tuổi, Hà Như Nguyệt cũng không phải chịu trách nhiệm chính, bệ hạ hiện nay lấy nhân hiếu trị quốc, hành vi ác độc của tôn tử nữ nhi, khiến tổ mẫu mẫu thân chết đi chỉ có thể xử lý nghiêm khắc, thêm vào đó hai người còn liên quan đến những chuyện cũ vừa qua, vì không lâu sau phán quyết đã hạ xuống.
Hà Cầu bị phán giảo giam hậu*, Hà Như Nguyệt bị phán tù năm năm.
*án treo chờ xử.
Diêu Dao hoàn toàn rời xa những người này, chuyển sang tập trung đối phó với Từ phu nhân, người gần đây khiến nàng khá đau đầu—
“Dao Dao, con xem trên này coi có thể có người con thích không?”
Trong phòng chính, Từ phu nhân dẫn theo Vương thị và Diêu Dao ngồi quây quần quanh bàn, đang lần lượt lật những cuộn tranh chất cao trên bàn, người không biết vào cảnh tượng này có lẽ còn tưởng rằng bọn họ đang quây quần thưởng thức tranh, Diêu Dao lại thấy đầu mình đau như búa bổ, lý do không gì khác, những bức tranh này đều là chân dung của các nam nhân, thậm chí có thể vì Hà Giác trước đây có ngoại hình nổi bật mà nàng có thể thích loại này, những người trong tranh không mỗi người tướng mạo đều như Phan An, cũng đều thanh tú và phong nhã.
Diêu Dao hô kêu cứu trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ căng thẳng, sợ một phút lơ đễnh sẽ lộ ra chút cảm khiến Từ phu nhân nghĩ rằng nàng coi trọng ai đó.
Từ phu nhân cẩn thận đánh giá sắc mặt nữ nhi, chỉ nghĩ rằng nàng không vui, liền vội vàng : “Dao Dao, mẫu thân không có ý khác, càng không ép con tái giá, mẫu thân có tiền riêng mà, đừng một mình con, mười đứa như con mẫu thân cũng nuôi nổi...”
Từ phu nhân cố gắng tổ chức lại ngôn từ, “Mẫu thân chỉ nghĩ rằng con còn trẻ như , vừa trải qua chuyện này có lẽ không muốn nghĩ đến, sau này bên cạnh không có ai hiểu rõ con thì sẽ khó tránh khỏi đơn, nên mới... Nếu con không vui thì chúng ta sẽ không nhắc đến nữa.”
Từ phu nhân hiếm khi có lúc năng không trôi chảy như .
Bà chỉ có một nữ nhi, từ nhỏ đến lớn không tiếc gì mà không cho nàng, chính người mà bà nâng niu như bảo bối lại gặp phải Hà gia tàn nhẫn như , sau đó bà vừa hối hận vừa mừng rỡ vừa lo lắng, hối hận vì sao lúc đó lại mù quáng cho rằng Hà Giác là người tốt, mừng vì sự việc bị bại lộ sớm không hủy hoại cả đời của Diêu Dao, còn lo lắng thì tự nhiên là lo lắng sau này sẽ phải sao.
Khi bà còn ở bên, bà có thể vô điều kiện bảo vệ nữ nhi, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không để nàng bị tổn thương một chút nào, bà sẽ già đi và chết đi, khi bà và ông già không còn, nữ nhi sẽ sao? Bà đương nhiên biết nhi tử tức phụ đều tốt, chắc chắn sẽ không bỏ rơi Diêu Dao, đến lúc đó bọn họ cũng có gia đình riêng để lo liệu, sao bà có thể chuyển trách nhiệm của một người mẫu thân với nữ nhi sang cho nhi tử tức phụ như chuyện đương nhiên ?
Trong lòng Từ phu nhân rối bời.
Bà vừa hy vọng nữ nhi có thể tái hôn sống cuộc sống của riêng mình, lại vừa sợ mình mù quáng chọn không người tốt mà cả đời nữ nhi, chỉ cảm thấy dù có nghĩ thế nào cũng không chu toàn.
Thật đáng thương cho lòng phụ mẫu của thiên hạ, là người mẫu thân, Vương thị tự nhiên hiểu nỗi lo lắng của bà mẫu.
Chỉ là có lẽ vì góc khác nhau, Vương thị lại nghĩ thông suốt hơn nhiều, Từ gia chỉ có vài người như , cảm luôn tốt, nhà này không cần , ngay cả lão nhị và tức phụ lão nhị ở Sơn Đông xa xôi, khi nghe tin cũng lo lắng không kém, lại còn gửi bạc và những món đồ thú vị mới về cho Diêu Dao, thậm chí với tính cách hăng hái của tức phụ lão nhị, nếu nghe thấy bà mẫu có những lo lắng này, không chừng còn nhảy lên lo lắng.
Theo nàng ta , dù sao chuyện này bọn họ có gấp cũng không quyết định , chỉ cần bảo đảm thì , nếu Dao Dao muốn tái hôn thì bọn họ sẽ giúp nàng tìm người chỗ dựa, nếu không muốn thì cứ ở trong phủ mà sống vui vẻ, cho dù nàng ta lớn hơn Dao Dao gần mười tuổi mà đi trước, nàng ta cũng với nhi tử mình, chắc chắn không ai có thể ức hiếp Dao Dao.
Nghĩ như , Vương thị liền tươi với Từ phu nhân, “Mẫu thân, Trong lòng Dao Dao đều biết cả, mẫu thân cũng đừng quá sốt ruột.” Nói xong còn cho ánh mắt ra hiệu với Diêu Dao.
Diêu Dao tự nhiên hiểu ý, lau mồ hôi không tồn tại trên trán, lập tức phụ họa: “Đúng ạ đúng ạ.”
Bạn thấy sao?