Cô thở dài rồi phân bua với hệ thống:
" Những gì ta là sự thật, theo dõi bộ truyện nửa năm rồi, cái kết như thế thì ai chịu cho nỗi, sai hay gì?" - Chanh Tử thò tay chụp lấy quả cam rồi dùng lực mà bóp, nó đau khổ quằn quại phun hạt lên mặt mình liền đe doạ:
" Làm cách nào thì mới có thể rời khỏi đây".
Hệ thống bị bóp trong tay cố gắng giãy giụa.
/ Nếu như muốn trở lại thế giới thực tại thì phải theo cốt truyện, hoại cảm của nhân vật chính.../.
" Đợi đã" - Chanh Tử bóp chặt lấy quả cam nhỏ bé đáng thương rồi ngắt lời, tiếp đó chen vào:
" Phá hoại nhân vật chính?".
/ Đúng /.
" Ý của ngươi là... ta không phải... xuyên vào đây nữ chính?".
/ Ký chủ bình luận những câu từ không hay thì sao có thể an nhàn nữ chính trong tiểu thuyết/.
" An nhàn ư? Kết cục nam chính cầu hôn người khác, nữ chính gieo mình xuống biển bán muối mà nhàn à? Nói xem, ta xuyên vào nhân vật nào?".
/ Ký chủ là nữ phản diện, hôn thê của nam chính/.
" Ý ngươi, ta là cái người vào ngày mở hội đã ám sát nữ chính vì ganh tỵ sau đó bị kết tội, nam chính tiễn lên trời? Cái nhân vật ngay cả tên cũng không đặt, cầm dao xông đến phía nữ chính rồi thét "ta ngươi", sau đó liền ngỏm?".
/ Đúng /.
Chanh Tử nhếch môi:
" Nếu không theo nội dung thì sao?".
/ Thì không thể trở về thế giới thực, phải ở lại nơi này cả đời/.
" Vậy thì còn gì bằng! Hôn thê của hoàng tử gia đình vô cùng giàu có, ở lại nơi này nằm trên đống tiền sung sướng hơn trở về thực tại bị deadline dí chết. Bây giờ không còn bị áp lực nữa, còn có tiền tiêu hoài không hết, thì tại sao không đi mua sắm?".
Nói là , Chanh Tử ngồi dậy rồi lao ra ngoài, người hầu chứng kiến cảnh đó liền hấp tấp chạy theo phía sau :
" Tiểu thư, người định đi đây thế?".
" Đi mua sắm".
" Nhưng bác sĩ có bảo người hãy ở trong phòng vài hôm tịnh dưỡng...".
" Ở trong phòng mãi sẽ chán chết mất".
" Chết... chết sao?".
" Đúng, chết vì buồn chán đấy".
Hờ, cái danh ác nữ này đúng là tiện thật nha, chỉ vài câu thì không ai dám cản.
Chanh Tử đi ra ngoài ghé vào những tiệm quần áo sang trọng mà cứ ngỡ cả đời sẽ không bao giờ có thể đặt chân vào, chỉ cần ưng ý liền mua.
Cái chữ "mua" sao mà nó êm tai, nên mãi không chán. Sau khi đã giải toả hết những căng thẳng liền ghé vào tiệm bánh ngọt nổi tiếng rồi gọi món.
Khi đã ổn định chỗ ngồi thì hệ thống lại lần nữa xuất hiện, Chanh Tử lẩm nhẩm:
" Ngoài ta ra thì có ai thấy ngươi không?".
/ Chỉ có ký chủ mới thấy/.
" Ờ".
Thức ăn đem ra, liền chẳng thèm để tâm đến xung quanh nữa, tập trung xử lý đồ ăn ngon trước mặt.
Đúng là mỹ vị nhân gian, thường ngày nếu không phải là mỳ gói thì cũng là cơm trắng với rau, tiền lương có phải chi tiêu vào tiền nhà, điện, nước,... nào có thưởng thức món ăn vặt?
Ăn no quá cả người nặng nề không thể rời khỏi chỗ ngồi, Chanh Tử chống tay lên cằm ưu tư nghĩ ngợi:
" Ác nữ mà ngay cả tên cũng không có thì sau này người khác xưng hô thế nào, chẳng lẽ cứ gọi là tiểu thư? Mà gì thì , lúc đọc tiểu thuyết cũng cảm thấy bình thường bây giờ nghĩ lại thì đúng là vô lý mà. Hôn thê của hoàng tử sống trong gia đình giàu sang mà lại bị kết tội vì ám sát không thành một thường dân không có sức ảnh hưởng".
/ Ký chủ, tiết này là do tác giả nghĩ ra, nên tôn trọng/.
" Độc giả chỉ là thắc mắc, tác giả không giải thích câu hỏi này thì nguyên nhân cũng là do nó quá vô lý, mà không chịu tiếp thu còn biện minh rằng bản thân đã cố gắng nghĩ ra tiết đó, còn mong độc giả xem trong vui vẻ, đừng những câu không tôn trọng tác giả".
/ Ký chủ, dù có ngồi đây xấu tác giả thì cũng không gì đâu, chi bằng hãy nhanh chóng gặp nhân vật chính rồi theo cốt truyện/.
Chậc, cái hệ thống này lắm thật đấy.
Ấy đợi đã...
Chanh Tử gương mặt có chút tái đi, lắp bắp:
"" Khi ta xuyên vào... người ta ở cùng... ngươi biết đó là ai không?"".
/ Khi đó hệ thống vẫn đang update nên không biết/.
Cô hệ thống bằng ánh mắt không thể khinh bỉ hơn.
Vậy hôm qua tên đàn ông suýt đè ra thịt là ai???
Bạn thấy sao?