Nước mắt nóng hổi trào ra khóe mắt, giấc mơ dài đằng đẵng, khiến tôi như đã trải qua rất nhiều kiếp người. Hoặc có thể , đó chính là những kiếp sống trước đây của tôi.
Tôi đã trải qua một oanh oanh liệt liệt, khắc cốt ghi tâm, sống c.h.e.c có nhau.
Lần nào, cũng không có kết cục tốt đẹp.
Lần nào, tôi cũng sẽ c.h.e.c.
Bởi vì tôi là nữ chính trong truyện ngược.
Tôi mệt mỏi, chán ghét cuộc sống như .
Nhưng tôi bị một sợi dây mảnh kéo lại, số phận luôn khiến tôi sống không bằng c.h.e.c.
May mà, có Long Vân.
Long Vân nghiêng đầu, má cọ cọ vào mặt tôi.
Tôi cong môi, hỏi: “Sao em còn sống?”
Tần Xương Minh đã ra tay rất tàn nhẫn, tôi đã c.h.e.c rất nhiều lần, có kinh nghiệm.
Với đòn tấn công như , không cứu đâu.
Long Vân cúi đầu, có chút khó xử : “Thật ra có một bí mật.”
“Gì cơ?”
“Không biết em có tin không, chậc, haizz, không phải người, là rồng. Lúc em sắp c.h.e.c, đã thử kết hôn khế với em, cứu em về. Không ngờ thật sự thành công rồi.”
“Một ngàn ba trăm lẻ năm lần rồi! Mộc Nhi mãi mới có chút thích , tuyệt đối không thể để em c.h.e.c! May quá, may quá, hôn khế có tác dụng với người trong sách~”
“Chỉ là tự ý kết hôn khế với em ấy, khiến em ấy và mình có liên hệ sống c.h.ế.t với mình, không biết Mộc Nhi biết rồi, có giận không.”
Anh cứu tôi sống lại, còn lo lắng tôi sẽ giận.
Long Vân khẩn trương : “Em không tin à?”
“Anh phải giải thích thế nào thì em mới tin đây? Hay là biến thành rồng cho em xem? Căn phòng này không chứa nổi !”
“Em tin.”
Tôi từ từ nắm lấy tay Long Vân: “Thật ra em muốn biết một chuyện.”
“Em đi?”
“Là cảm như thế nào, khiến nguyện ý cùng em trải qua một ngàn ba trăm lẻ năm kiếp người? Long Vân, sao lại thích em đến ?”
Long Vân ngây người.
Tôi với Long Vân, tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của .
Biết xuyên sách tới, là một con rồng vàng độc thân, quê nhà ở Linh Vân Sơn.
Sau đó thành khẩn xin lỗi, không phải cố ý nghe tiếng lòng của .
Thật sự là, chỉ cần có người đến gần tôi, tôi sẽ nghe thấy tiếng lòng của họ.
Long Vân tỏ ra rất không tự nhiên, ngốc nghếch suy nghĩ hồi lâu, mới do dự trả lời câu hỏi của tôi.
Anh : “Anh vốn dĩ ghét Tống Thanh Minh, sau khi xuyên sách muốn cứu em thoát khỏi biển khổ truyện ngược. Khụ khụ, kết quả vừa thấy em, liền… ngay từ cái đầu tiên… em xinh đẹp quá, đúng là kiểu người thích.”
Anh ngượng ngùng đỏ mặt: “Sau này số lần xuyên sách càng nhiều, lại càng thích em, em luôn không thích .”
Tôi không nhịn , trong lòng ấm áp.
Long Vân bưng tới cốc nước ấm, đút cho tôi uống, lại : “Đã hết rồi, cũng không giấu nữa.”
Tôi l.i.ế.m đôi môi khô khốc, nghi hoặc: “Giấu gì cơ?”
“Tổng tài bá đạo đó, tưởng em thích kiểu này, giả vờ lâu lắm rồi.”
Long Vân đến gần tôi, hơi thở nóng rực, ánh mắt hưng phấn: “Còn nữa, em đã có thể nghe thấy tiếng lòng của , có phải đã từng nghe thấy, muốn đưa em đến Linh Vân Sơn không?”
Tôi gật đầu.
Long Vân khẩn trương nắm chặt tay, tôi: “Vậy em, có nguyện ý đi cùng không?”
“Ừm… em nguyện ý là nguyện ý, em có thể đi sao?”
Dù sao tôi cũng là nhân vật trong sách, không biết có thể rời đi hay không.
“Đương nhiên có thể! Chỉ cần em nguyện ý, không có chuyện gì rồng đây không !”
Tôi bị chọc : “Vậy đợi chúng ta cử hành xong hôn lễ rồi đi.”
Ngoài hôn lễ, tôi còn có việc phải xử lý.
Tôi đã tống Tần Xương Minh vào tù.
Tập đoàn nhà họ Tần vốn là sự nghiệp của mẹ tôi, sau khi Tần Xương Minh cưới mẹ tôi, đã thay bà quản lý. Sau đó dã tâm cực lớn, lại cố ý c.h.e.c mẹ tôi, chỉ vì muốn nắm giữ tập đoàn nhà họ Tần trong tay.
Cha tôi, lại là loại người ác ma như .
Còn có Tần Viện Nhi.
Cô ta đã c.h.e.c tôi rất nhiều lần.
Trong những kiếp sống trước đây của tôi, ta cũng không ít chuyện xấu xa.
Tôi tìm một số chứng cứ, cũng khiến ta vào tù ngồi vài năm.
Chỉ có vài năm, bởi vì kiếp này, ta vẫn chưa ra chuyện gì đáng bị xử tử hình với tôi.
Làm xong những chuyện này, tôi cuối cùng cũng có thể rời đi cùng Long Vân.
Chúng tôi đã cử hành một hôn lễ long trọng, Long Vân đeo nhẫn cho tôi, nhẹ nhàng hôn lên má tôi, run rẩy, khẩn trương tôi.
Tôi với : “Em cũng .”
Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau——
Độc tâm thuật của tôi đột nhiên biến mất.
Mà trong số rất nhiều khách khứa, Tống Thanh Minh không biết đã trà trộn vào từ lúc nào.
Tống Thanh Minh giữa chừng hôn lễ, tìm thấy tôi đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ.
Anh ta đóng cửa lại, đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, tôi mặc váy cưới, run giọng gọi tôi: “Mộc Nhi.”
Tôi ta, mỉm : “Tống Thanh Minh, hình như tôi đã rất nhiều lần rồi, chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Bạn thấy sao?