17
Tối hôm đó, tôi đứng trước mặt Phật tử, vẻ mặt đau khổ.
“Xin lỗi, lương tâm tôi không cho phép tôi tiếp tục chim hoàng yến. Số phận bắt tôi phải tự lao kiếm tiền, tôi sao có thể phản kháng chứ? Anh rất tốt, chỉ là không xứng với tôi. Chúng ta dừng lại thôi.”
Lần này, Phật tử sững người.
“Ngay cả cũng muốn bỏ tôi? Tôi thua hắn ở chỗ nào chứ?! Tư Tư không cần tôi, – một kẻ thế thân – cũng dám không cần tôi!”
Tôi buồn bã lắc đầu: “Mỗi người đều là duy nhất. Anh rất tốt, chỉ là tôi xứng đáng có thứ tốt hơn.”
Thứ tốt hơn – chính là công việc.
Phật tử lảo đảo như sắp ngã.
Bạn thân tôi không biết từ đâu lao ra, lập tức ôm chầm lấy Phật tử, ánh mắt lẳng lơ: “Cô ấy không cần , em cần! Bé cưng của em!”
Trông như một chàng trai đàng hoàng bị nữ lưu manh cưỡng ép.
Không nỡ tiếp nữa.
Tôi vội vàng chuồn mất.
18
Tối hôm đó, tôi đến một hội quán nổi tiếng.
Đau buồn gọi rượu đắt nhất, mười tám nam người mẫu vây quanh.
“Tôi cả đời này, như đi trên băng mỏng…”
Một cậu trai trẻ ngồi xuống khóc ngay tại chỗ: “Chị ơi! Cuộc đời chị khổ quá, tim em đau chết mất!”
Cậu ấy chen người ngồi cạnh tôi, nắm lấy tay tôi: “Chị à, sau này cuộc đời chị, để em bảo vệ.”
Nói xong, cậu ấy kéo tay tôi đặt lên cơ bụng săn chắc của mình.
“Chị ơi, em và chị cùng chung số phận—”
Một người mẫu khác kéo tay tôi đặt lên cơ ngực của ta.
Dưới chân tôi, còn có hai người đang quỳ, ngoan ngoãn bóp chân cho tôi.
Vài người khác đã bắt đầu chống đẩy ngay tại chỗ.
Tôi hài lòng quanh, chọn một chàng có vẻ mặt u buồn, cơ ngực và cơ bụng đều cực kỳ săn chắc.
19
Những người còn lại lần lượt rời đi.
Trước khi ra ngoài, họ còn liếc mắt đưa với tôi.
Ai mà hiểu nổi chứ.
Tôi ngồi trên đùi người mẫu chọn, ta vừa bóc nho đút cho tôi ăn, vừa nhẹ nhàng lau môi tôi.
Giọng trầm ấm quyến rũ của ta gần như khiến người ta tan chảy: “Chị là khổ nhất mà em từng gặp, em hận vì đã gặp chị quá muộn, nếu không, lồng ngực của em, đã sẵn sàng để chị dựa vào rồi.”
Tôi lập tức tựa vào: “Trong vòng tay , tôi cảm thấy mình đã tìm quê hương.”
Anh ta nâng cằm tôi, chuẩn bị hôn xuống—
Tôi nhắm mắt lại—
Chỗ này có một điểm rất tốt, chính là tất cả người mẫu ra sân đều có giấy chứng nhận sức khỏe.
Tôi có nhiều tiền như , không tiêu kiểu này thì tiêu kiểu gì cho hết đây?
20
Tôi và thân không giống nhau.
Cô ấy keo kiệt, tiền vào rồi là không ra nữa.
Còn tôi rất thích tiêu tiền.
Đúng lúc tôi đang mơ màng nghĩ ngợi, cửa đột nhiên bật mở.
“Giang Đồng!!! Cô đang gì đấy!”
Một giọng lạnh như băng vang lên, gương mặt lạnh lùng của thái tử gia xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tôi mơ màng ta.
Trông ta như thể vừa bắt quả tang tại trận.
Nam người mẫu lập tức buông tôi ra, vèo một cái chui tọt xuống gầm bàn trà!
Tôi nam người mẫu.
Lại thái tử gia.
Chỉ có thể bất đắc dĩ theo kịch bản: “Không phải như nghĩ đâu! Nghe tôi giải thích đã…”
Thái tử gia tức giận ngút trời, nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi đi thẳng ra ngoài.
Đi qua hành lang rực rỡ ánh đèn của hội quán, tôi mới bừng tỉnh – ta đang gì chứ?
Chẳng lẽ ta thích tôi thật?
Tôi cũng không rõ phần sau của quyển sách này phát triển ra sao, vì đến đoạn phải trả phí, tôi chỉ đọc đến chương miễn phí thôi.
21
Cho đến khi ta kéo tôi ra trước xe.
Tôi đã mơ hồ đoán hướng đi tiếp theo.
Có lẽ, thái tử gia đột nhiên người thư ký ở bên cạnh mình sớm tối, rồi bắt đầu lòng với tôi!
Sau đó, ta sẽ ghen tuông, không cho tôi đến chỗ người khác, không cho tôi gọi người mẫu nam, lấy những hành có vẻ chiếm hữu ấy để khiến tôi rung .
Rồi tôi sẽ chìm đắm hơn ta nữa.
Kết quả, Bạch Nguyệt Quang của ta trở về nước, ta lại bắt đầu dao , rồi ngược tôi.
Tôi xoa cằm, có vẻ rất có khả năng thật.
“Giải thích đi.” Anh ta lạnh lùng tôi, “Vừa rồi đang gì?”
Tôi lập tức phản đòn: “Tôi đang tiêu tiền! Sếp à, bây giờ là ngoài giờ việc, tôi chăm chỉ việc rồi, đi tìm chút niềm vui, chẳng lẽ phạm pháp à?!”
Anh ta hít sâu: “Cô gọi người mẫu nam?”
“Tôi trả tiền đàng hoàng đấy!”
!!!
Hình như tôi chưa kịp trả tiền, đã bị ta kéo ra rồi.
Quả nhiên, tôi vừa đảo mắt đã thấy quản lý hội quán đang cầm hóa đơn và máy quẹt thẻ, cố gắng tiến lại gần trông có vẻ hơi sợ hãi.
22
Thấy tôi mình.
Anh ta lập tức nịnh nọt, vội vàng bước tới: “Cậu chủ Chu, Giang, tổng chi tiêu là 200.000, xin hỏi ai thanh toán ạ?”
Thái tử gia tôi, cầm điện thoại lên.
Tôi mừng thầm.
A.
Không ngờ ta còn chịu trả tiền giúp tôi.
Kết quả giây tiếp theo, giọng lạnh lùng của ta vang lên: “Alo. Tôi muốn tố cáo, ở đây có hành vi mại dâm.”
Tôi: ……
Quản lý: ……
23
Tôi ngồi trong phòng thẩm vấn.
Cảnh sát hỏi: “Cô đến đó gì? Cô có biết ở đó có dịch vụ gọi người mẫu nam không? Đây là lần thứ mấy đến?”
Tôi: ……
“Hành vi này của , chẳng khác gì đàn ông mua dâm cả, phải tạm giam 15 ngày.”
Ánh mắt tôi vô hồn.
Tôi không ngờ.
Tôi tưởng mình xuyên vào kênh ‘đi công ăn lương’.
Sau đó lại tưởng là kênh ‘ngôn ’.
Cuối cùng, hóa ra lại là kênh ‘pháp luật’.
Cuối cùng, luật sư của thái tử gia đã đưa tôi ra ngoài.
Toàn bộ hội quán ở kinh thành cũng trải qua một cơn địa chấn.
Tôi bị tất cả các hội quán liệt vào danh sách đen.
24
Tôi ủ rũ đứng trước mặt thái tử gia.
Anh ta ấn đầu tôi xuống, đẩy tôi lên xe.
Giờ ta chắc là kiểu – không có tôi thì sẽ hủy hoại tôi.
Cho đến khi đưa tôi về tận nhà, cửa xe vẫn khóa chặt.
Tôi tức giận : “Anh thanh cao, giỏi lắm, bao nuôi người ta không phạm pháp, mà còn dám tố cáo tôi?”
“Ngay cả ngón tay tôi cũng chưa từng chạm vào họ!” Anh ta nghiến răng tôi, “Cô đứng bên cạnh, chẳng phải luôn nhạo tôi sao? Cô và Triệu Vãn Âm có quan hệ gì? Cô cho ta nhiều tiền như , tưởng tiền của tôi là gió thổi đến chắc?”
Tôi rụt cổ.
Không phải trong mấy truyện tổng tài bá đạo đều không để ý tài sản của mình, giàu nứt đố đổ vách à?
Anh ta nghiến răng: “Hai căn tứ hợp viện đó! Mẹ kiếp, đưa cho ta một trăm triệu tôi còn không đau bằng! Cô có biết bây giờ tứ hợp viện là hàng vô giá không? Não bị nước vào rồi à?”
Chính vì não tôi không có nước, nên mới cho ấy tứ hợp viện.
Haha.
Bởi vì tôi cũng có một căn mà.
Nhưng tôi không dám .
Tôi đã ra rồi, thái tử gia có xu hướng hủy diệt thế giới.
Chỉ cần không vừa ý, ta có thể cho tất cả mọi người chết theo.
25
“Giờ biết giả chết rồi à?”
Anh ta hít sâu một hơi.
Không khí đang vô cùng căng thẳng thì điện thoại của ta vang lên.
Tôi liếc — Bạch Tư Tư!
Quả nhiên.
Thái tử gia liếc tôi một cái, rồi bắt máy.
Đầu dây bên kia, giọng dịu dàng của Bạch Tư Tư vang lên: “Mặc Thâm, ngày mai em về nước.”
Thái tử gia tôi: “Ừ, sẽ đưa đến đón em.”
Nói xong, ta cúp máy luôn.
Tôi vừa định gì đó để vỡ sự ngượng ngùng.
Anh ta đã nắm lấy tay tôi, đặt thẳng lên cơ bụng săn chắc của mình: “Cơ bụng, tôi cũng có.”
!!!
Cứng thật đấy.
26
Anh ta kéo tay tôi lên cao hơn: “Cơ ngực, tôi cũng có!”
Anh ta hít sâu một hơi.
Tôi cũng hít sâu một hơi.
Bóng ma bị tố giác vẫn chưa tan.
Anh ta muốn lấy thân mình mồi nhử, rồi lại tống tôi vào đó à?
Rồi ta hỏi tôi: “Hẹn hò với tôi đi, tôi đảm bảo, sẽ ăn no.”
Tôi trợn tròn mắt.
Nói xong, ta không cho tôi cơ hội mở miệng, liền cúi xuống hôn tôi.
Bạn thấy sao?