Tôi không nhịn nghiến răng nghiến lợi: "Cậu cảm thấy đây là chuyện ai cũng hả?"
Hệ thống nhỏ giả c.h.ế.t.
Đùa chứ.
Cả hai đời, tôi còn chưa từng ai.
Thế mà giờ bắt tôi phải trao đi nụ hôn đầu tiên của mình à?
Đây là loại hệ thống rác rưởi gì !
"Tôi nghe thấy rồi nhé."
Hệ thống nhỏ yếu ớt ló đầu, thấy tâm trạng tôi không đáng lo thì nó lại offline vài giây.
Than phiền thì than phiền, nhiệm vụ vẫn phải .
Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi mở mang kiến thức về cái hệ thống nhỏ cờ hó này.
Tôi nhiệm vụ đã lâu như , giờ đến bước này tôi không thể từ bỏ.
Suốt cả ngày, trong giờ học tôi không tập trung .
Ánh mắt luôn không tự chủ vào môi Sầm Yến Thâm.
Ừ thì, có vẻ hôn sẽ rất thích nhỉ?
Chẳng qua, nghĩ thì nghĩ tôi lại không có gan .
Tôi buồn bực cầm bút cào vào tập giấy nháp.
Đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng.
Lấy điện thoại di ra lén chụp một tấm hình Sầm Yến Thâm.
Nó chỉ là cưỡng hôn, chứ không phải với người thật.
Làm bộ như vô để nữ chính thấy cảnh tôi hôn Sầm Yến Thâm không phải là rồi sao?
Mặc dù nghe có vẻ hơi biến thái ít nhất nó cũng giúp tôi một lần.
Còn tốt hơn là để Sầm Yến Thâm biết ý đồ quấy rối của tôi.
Tìm biện pháp giải quyết, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều.
Tôi chạy đi tìm nữ chính Ninh Thu.
Cuối cùng, tôi tìm thấy ấy trong rừng cây nhỏ, là thánh địa trong truyền thuyết của trường dành cho những cặp đôi.
Sầm Yến Thâm cũng ở đây.
Tôi không thể không thở dài trước sức mạnh của cốt truyện.
Trước khi chân tôi bị bỏng, tôi từng có lần thấy Ninh Thu và Sầm Yến Thâm cùng lúc xuất hiện.
Tôi núp cách đó không xa len lén .
Bầu không khí giữa hai người không tệ lắm.
Ninh Thu nghịch ngón tay, mặt đỏ bừng, là biết đây là dáng vẻ khẩn trương, thẹn thùng của một bé nữ sinh đối mặt với người mình.
Hơn nữa ấy còn rất xinh đẹp, sức hấp dẫn x2.
Ai mà lại không thích chứ.
Không biết hai người đã gì, chỉ thấy Sầm Yến Thâm nhận lấy một phong bì màu hồng.
Thư ?
Hành cũng nhanh ghê.
Thấy bọn họ tách ra, tôi, nhân vật nữ phụ độc ác, lập tức ra sân.
Tôi ngăn Ninh Thu lại, chuẩn bị biểu diễn ngay tại chỗ.
Kết quả là quá khẩn trương, vấp phải rễ cây nhô ra khỏi mặt đất.
Ngay khi tôi nghĩ mình sắp sửa hôn đất, Sầm Yến Thâm không biết từ chỗ nào xuất hiện tóm lấy tôi.
Tôi cùng Sầm Yến Thâm ngã nhào xuống đất, răng tôi đập vào xương quai xanh của cậu ấy.
Ba người cùng lúc hoảng hồn.
Tôi xấu hổ: "Cậu là hệ thống, "Au" cái gì mà "Au"!"
"Giúp kêu á." Hệ thống nhỏ cắn hạt dưa, hoàn toàn là bộ dạng xem trò vui.
Trong lòng tôi khóc như mưa.
Nhân vật phụ đúng là nhân vật phụ.
Loại tiết kinh điển thế này, thế mà cũng không hôn nam chính.
Giỏi thật!
Hệ thống nhỏ tiếp tục treo máy như không có việc gì: "Ký chủ, nhắc nhở hữu nghị này, thời gian nhiệm vụ sắp hết rồi."
Sầm Yến Thâm bị tôi đè lên, tai đỏ bừng, ánh mắt bối rối.
Sau một lúc, thấy tôi không có tĩnh gì.
Cậu ta không nhịn đẩy nhẹ tôi ra, cố gắng đỡ tôi dậy trước.
Trong lòng không nghĩ nhiều, tôi nhắm vào đôi môi ấy, cắn.
5
Sau ngày hôm đó, tôi và Sầm Yến Thâm đã mấy ngày không chuyện với nhau.
Coi như vô thấy nhau, cũng lập tức đi chỗ khác.
Lúc đấy tác có chút hùng hổ, tôi cũng nếm ra vị rỉ sét trong miệng mình.
Tôi luôn cảm thấy cái chạm nhẹ từ lúc đó vẫn còn đọng lại trên môi.
Tôi đỏ mặt, lắc đầu.
Không nghĩ về nó nữa.
Thực là mất mặt mà.
Làm gì có ai có nụ hôn đầu như tôi, hôn giống như hận không thể ăn người ta .
Sau sự việc trong rừng cây, ánh mắt Ninh Thu tôi nhiều hơn trước rất nhiều.
Mỗi lần bắt gặp ánh mắt hừng hực khí thế của ấy chằm chằm vào tôi, tôi lại thấy nổi hết cả lông tơ trên người.
Nhưng ít nhất nhiệm vụ đã hoàn thành.
Thành công đã ném một hòn đá vào con đường cảm của họ.
Chuông reo, tôi không nhanh không chậm thu dọn cặp sách đi về nhà.
Đúng như dự đoán, Sầm Yến Thâm lại không có ở đây.
Cậu ấy không , tôi biết cậu ấy đang ở cùng Ninh Thu.
Dưới ánh hoàng hôn, tôi chậm rãi bước về nhà.
Khi đi qua sân bóng rổ.
Một quả bóng rổ như có mắt, nhắm chính xác vào ót tôi mà đập vào.
Mạng của nữ nhân vật phụ độc ác cũng là mạng mà trời?
Tôi trong lòng nguyền rủa một câu rồi bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trong phòng y tế của trường.
Bác sĩ của trường thấy tôi tỉnh lại cũng vui mừng: "Bạn học nhỏ, lại gặp em rồi. Gần đây có vẻ em hơi xui xẻo nhỉ."
Tôi: "......"
Ai không phải chứ.
Có lẽ đây là kết quả của việc không có hào quang nhân vật chính đi.
"Này, tôi xin lỗi."
Giọng này có vẻ quen quen.
Tôi qua.
Nam sinh trước mặt cao lớn, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
Lúng túng đứng một bên, giống như một học sinh tiểu học mắc lỗi .
Trong lòng tôi âm thầm đánh giá, không chỉ giọng mà cả vẻ ngoài cũng hơi quen mắt.
Nhớ ra rồi, lúc tôi Sầm Yến Thâm bế đến phòng y tế, cậu ta chính đồng đội lúc đó gọi Sầm Yến Thâm đi thi đấu.
"Cậu có sao không?"
Nam sinh cao lớn đưa tay quơ quơ trước mặt tôi.
Tôi tỉnh táo lại: "Không sao."
"Tôi tên là Lục Tư Niên, nãy vô đánh bóng trúng vào người cậu."
Cậu ta có vẻ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy ra mã QR để thêm thông tin liên lạc: "Nếu như cảm thấy không thoải mái thì bất cứ lúc nào cứ đến tìm tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Lục Tư Niên?
Đây không phải là nam chính thâm thứ hai trong sách sao?
Tình địch của Sầm Yến Thâm.
Mắt tôi chợt sáng lên, cuối cùng tôi cũng có một đồng minh có thể cùng nhau rắc rối cho nam nữ chính.
"Được! Có việc gì thì tôi sẽ liên lạc."
Tôi cầm tay cậu ta, với đôi mắt rực lửa.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một âm thanh lạnh như sương: "Hai người đang gì!"
6
Lục Tư Niên và tôi đồng thời quay đầu lại.
Người tới chính là Ninh Thu và Sầm Yến Thâm.
Sắc mặt của người này so với người kia còn khó coi hơn.
Không biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy rất hoảng sợ, tay tôi bắt đầu run rẩy.
Đợi một chút.
Không đúng?
Tôi kỹ lại, tôi và Lục Tư Niên còn đang nắm tay nhau.
Người run rẩy chính là Lục Tư Niên!
Sầm Yến Thâm giận dữ bước vào, tách tay tôi và tay Lục Tư Niên đang nắm ra.
Cuối cùng, tôi và Lục Tư Niên giống như con gà con , bị người ta xách đi.
Cậu ta cẩn thận đuổi theo sau Ninh Thu.
Còn tôi bị Sầm Yến Thâm đè lên ghế sau xe đạp ngồi.
Lúc đầu tôi còn cảm thấy thấp thỏm.
Nhưng thấy Ninh Thu ở đó, tôi liền thuận thế giả vờ yếu đuối.
Tôi ôm chặt eo Sầm Yến Thâm, lặng lẽ liếc Ninh Thu một cách khiêu khích.
Không ngờ, Ninh Thu lại lộ ra ánh mắt lấp lánh ánh sao.
Tôi cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
Nhìn kỹ lại, ấy liếc Lục Tư Niên, rồi lại về phía tôi, ánh mắt hâm mộ.
Lần này đúng rồi.
Tôi yên lòng, hơi chút đắc ý.
Có vẻ như trở thành người rối cảm của họ cũng không quá khó.
Về đến nhà nhà, cơn giận của Sầm Yến Thâm vẫn chưa nguôi.
Lần đầu tiên cậu ấy nổi giận với tôi, dùng giọng nghiêm túc lạnh lùng ra lệnh cho tôi không phép sớm.
Trong lòng tôi cảm lẫn lộn.
Nếu như không phải tôi biết cậu ấy chỉ coi tôi như em , lại có tính chiếm hữu mãnh liệt như , thì tôi phải suy nghĩ nhiều hơn rồi.
"Biết rồi."
Tâm trạng của tôi hơi kém.
Những năm rồi cùng nhau lớn lên, tôi và Sầm Yến Thâm đã cãi nhau, đánh nhau không biết bao nhiêu lần.
Lần nào tôi cũng toàn thắng.
Ngoài ra, tôi còn tự hào vì đã sống lâu hơn cái đầu củ cải nhỏ này một đời, còn có hệ thống hỗ trợ các bước.
Cho tới bây giờ chỉ có tôi là người duy nhất bắt nạt cậu ấy.
Không ngờ bây giờ cậu ấy lại bắt đầu dạy dỗ lại tôi.
Tôi ngẩng đầu cậu ấy.
Đúng rồi, bây giờ Sầm Yến Thâm đã cao lớn hơn, cũng có những cảm riêng.
Đang suy nghĩ lung tung, hệ thống nhỏ lại lặng lẽ online.
"Mời ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Phá hư nữ chính tỏ ."
Tôi buồn bã gật đầu, giây tiếp theo mới phản ứng.
Ninh Thu đã đưa thư rồi mà, không phải đã tỏ rồi sao?
Ngăn cản cái gì nữa?
7
Tôi len lén lẻn vào phòng ngủ của Sầm Yến Thâm.
Phòng ngủ của cậu ấy đơn giản và gọn gàng, một lần là có thể thấy toàn bộ.
Tôi chỉ sơ sơ.
Quả nhiên trên bàn học, tôi thấy chiếc phong bì màu hồng quen thuộc.
Đặt nó ở một nơi dễ thấy như .
Xem ra Sầm Yến Thâm rất yên tâm về tôi.
Bình thường đúng là tôi không thể nào một mình vào phòng ngủ của cậu ấy.
Dù gì cũng trưởng thành rồi, nam nữ khác biệt, phải tránh bị ra vào.
Tuy nhiên, thời điểm đặc biệt phải đòi hỏi thủ đoạn khác bình thường.
Tôi tự nhủ, mình cũng không phải cái gì mà chính nhân quân tử*.
Giọng của hệ thống nhỏ nhẹ nhàng vang lên: "Ký chủ, tôi đề nghị đừng bỉ ổi như . Ngay cả nhật ký quan sát tôi cũng viết không nổi nữa rồi."
Chuyện nhật ký quan sát này, tôi biết.
Hệ thống nhỏ sẽ ghi lại hình nhiệm vụ của mỗi một ký chủ, cũng cho ra những đánh giá phù hợp.
Lúc đó còn cần phải báo cáo với Đức Chúa Trời.
Khi biết chuyện này, tôi cảm thấy pó tay chấm com
Ngay cả hệ thống cũng không chạy khỏi việc ghi chép nhật ký công việc.
Trong những năm qua, những đánh giá mà hệ thống nhỏ đưa ra cho tôi cũng từ từ thay đổi.
Tôi hừ nhẹ một tiếng: "Trước đây tôi không khéo, bây giờ lại tôi bỉ ổi. Rốt cuộc cảm đối với tôi đã phai nhạt rồi chứ gì."
"Không sao, mất mặt cũng không chỉ mình tôi, thời điểm cậu báo cáo với Đức Chúa Trời, cũng mất thể diện mà thôi."
Hệ thống nhỏ âm thầm tắt micro, không thèm .
Tôi cầm lấy phong thư ra với tâm trạng vui vẻ.
Rất tốt, chưa xem.
Vẫn còn kịp.
Ken két--
Cửa mở ra.
Sầm Yến Thâm vừa tắm xong, vừa ra khỏi phòng tắm vừa lau tóc.
Những giọt nước trên tóc tranh nhau rơi xuống.
Những giọt nước khác thì tụ lại với nhau, theo từng bắp thịt dần dần thấm hết vào khăn tắm.
Hình ảnh chàng đẹp trai tắm xong này.
Làm tôi sững sờ .
Sầm Yến Thâm sợ ngây người, lập tức lấy một ít quần áo mặc vào.
Tôi đỏ mặt quay đi, tim đập như sấm.
Cúi đầu xuống thì thấy bức thư đã bị tôi vò nát.
Xong rồi, bị bắt quả tang.
Lần này không cãi chày cãi cối rồi.
"Cậu......"
Sầm Yến Thâm định điều gì đó, ánh mắt vào tay tôi rồi lập tức im lặng.
Trong lòng tôi đang sợ hãi.
Nhìn vào ánh mắt không rõ ý định của cậu ta, tôi chợt cảm thấy hốt hoảng hơn.
Tôi dẫn đầu mở miệng trước: "Hừ, cái gì mà ? Không phải nãy cậu dạy dỗ tôi không sớm sao? Thân là em trai, chẳng lẽ cậu không nên gương trước à?"
Tôi thấy mình cũng có lý nên không sợ nữa, hùng hồn : "Cái này, tịch thu."
Cậu ấy ngăn tôi lại: "Đợi đã, cái này không phải..."
Tôi sao chịu nghe chứ?
Không biết vì sao, thấy cậu ấy trân trọng bức thư này, tôi bỗng thấy rất tức giận.
Khi cảm đang dâng trào, hành sẽ nhanh hơn não.
Chờ tới khi tôi hoàn hồn lại, bức thư đã bị xé thành từng mảnh.
Muộn màng nhận ra, tôi cảm thấy rất lúng túng.
"Xin lỗi."
Khí thế của tôi đột nhiên giảm đi rất nhiều.
Cứ như thể tối nay, tôi bị đoạt x.á.c .
Sầm Yến Thâm đống giấy bị xé vụn với ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt cậu ấy có một chút vui sướng lại không biết sao.
Đầu óc tôi quay cuồng, không phân biệt cảm phức tạp trong mắt cậu ấy.
Tôi bỏ chạy như một cơn gió, như bị ma đuổi.
Bạn thấy sao?