Một lúc sau, tôi hít sâu một hơi, cất giọng nhẹ nhàng kiên định:
“Ôn Trước, thật ra em đến từ một thế giới khác.”
Đây là đoạn cuối rồi, tôi muốn để Ôn Trước biết, càng muốn để nhớ kỹ về tôi. Ôn Trước rõ ràng cũng cảm nhận điều gì đó, siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Tôi siết lại tay , thế giới đó giờ cũng không còn em nữa. Ở thế giới cũ, tôi luôn là một kẻ đơn. Không có gia đình hạnh phúc, cũng chẳng có thật sự.
Tôi sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ đến cực đoan, từ đầu đã không có quyền hy vọng vào thân hay niềm vui. Trước khi em trai tôi ra đời, tôi đã phải giặt rũ, nấu ăn. Sau khi em tôi sinh ra, tôi giặt rũ, nấu ăn và kiêm luôn chăm em.
Mẹ tôi luôn miệng con thì không cần học nhiều, học cũng chẳng để gì. Thế nên, học phí 3 năm cấp 3 đều do tôi tự đi thêm vất vả kiếm từng đồng. Tôi đã cố gắng hết sức, thi đậu một trường đại học danh tiếng, chỉ để chứng minh rằng con cũng có thể giỏi giang, cũng có thể thành công.
Nhưng vì tính cách trầm lặng, không khéo léo, sau khi tốt nghiệp, tôi chỉ một công việc bình thường ở công ty nhỏ, lương cũng không cao không thấp.
Vậy mà lại trở thành đề tài để họ hàng mỉa mai, nào là vô dụng, mọt sách. Mẹ tôi thì càng gay gắt, học lắm gì, đến tiền cưới cho em mày cũng không lo nổi, thà sớm lấy chồng còn hơn.
Tôi cứng họng, không thể đáp lại một lời. Cảm giác bất lực tràn ngập khắp cơ thể. Sau 2 năm đi , cuộc sống vẫn không có chút tiến triển, tôi bị ép đi xem mắt.
Đối tượng xem mắt trông già hơn tuổi, ánh mắt đầy khinh thường, kiếm chẳng bao nhiêu, sau khi cưới còn phải dựa vào tôi nuôi.
Nhưng tôi sẽ không nuôi cả nhà đâu, nhất là em trai . Trong mắt ta, tôi như một thứ máy chuyển tiền, một kẻ sống vì em trai, không hơn không kém.
Tôi bỏ về ngay tại chỗ. Sau đó, mẹ tôi mắng tôi cao ngạo nên ế, họ hàng cũng hùa theo tôi chảnh. Từ ngày đó, tôi không bao giờ quay lại nhà nữa.
Tôi nghỉ việc, một mình bay đến thành phố khác. Trong lòng tôi có một ngọn lửa, dù có nghiến răng chịu đựng, tôi cũng phải sống ra hồn một lần. 5 năm đó, tôi không dám thả lỏng lấy một phút.
Tôi ép mình thay đổi tính cách, học cách giao tiếp, học cách xây dựng và duy trì các mối quan hệ, nâng cao năng lực chuyên môn. Dù có bao nhiêu đêm muốn gục ngã, muốn bỏ cuộc, cứ đêm sáng, nước mắt lại hóa thành lực. Cứ như , tôi từng bước leo lên vị trí quản lý cấp cao.
Nhìn thành quả hiện tại, cuối cùng tôi cũng có thể thở vào một hơi. Tôi đã rồi, niềm vui chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng nhường chỗ cho nỗi trống rỗng. Bởi vì không có ai để chia sẻ niềm vui đó cùng tôi.
Tôi lấy hết can đảm để báo cho bố mẹ biết những gì tôi đã đạt . Đổi lại là những câu thế này, cũng đáng, nuôi mày ăn học không uổng. Giờ thì phải phụ tiền cưới cho em mày rồi.
Con đừng quá mạnh mẽ, nên tìm người mà lấy chồng đi. Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến vô tận. Học để gì? Lo tiền cưới cho em mày.
Lấy chồng đi là vừa. Những lời này, gần như bao phủ cả cuộc đời tôi. Chúng là cơn ác mộng tôi không thể tránh mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Là câu thần khiến tôi không biết bao lần rơi vào vực thẳm nghi ngờ bản thân. Năm năm trước, tôi từng thề, sẽ có ngày lái xe sang, mặc đồ hiệu về vào mặt tất cả bọn họ. Nhưng đến ngày đó thật, tôi lại không gì cả.
Hôm đó, tôi lặng lẽ rời khỏi nhóm chat gia đình, từng người một, tôi chặn hết.
Bình thản tạm biệt cái gia đình đã từng chôn chặt tôi trong bùn lầy suốt một thời tuổi trẻ. Cuối cùng, tôi quyết định sống vì chính mình.
Cuộc sống của tôi không chỉ có công việc, và hôn nhân cũng chẳng phải điều bắt buộc trong đời. Dãy số không dài trong tài khoản đủ để tôi sống một cuộc đời thong rong, tự tại. Nhưng, hạnh phúc, dường như tôi vẫn luôn cách nó một bước chân.
Tối hôm đặt vé máy bay, vì việc quá sức, tôi đã ngất lịm trong căn hộ của mình. Kể đến đây, tôi ngừng đầu lên, ánh mắt đầy xót xa của Ôn Trước khiến mũi tôi cay rẻ.
Anh ôm tôi vào lòng, giọng nghẹn lại đầy đau lòng: “Tại sao em chưa bao giờ kể với những chuyện này.”
Thì ra, thật sự có người sẽ đau lòng vì quá khứ của tôi. Khi vừa xuyên vào thế giới này, chẳng ai quan tâm đến tôi. Đã có lúc tôi rất thất vọng.
Xem đi, ngay cả xuyên sách cũng thành một nhân vật không có sự tồn tại. Thôi , tự an ủi bản thân, dù sao cũng quen với việc sống một mình rồi. Cho đến khi Ôn Trước thay đổi tính cách, bắt đầu bám lấy tôi không rời.
Tôi không còn kìm nén cảm nữa, muốn khóc thì khóc, muốn thì , muốn chửi là chửi. Tôi mới nhận ra, thì ra bản thân cũng có thể sống hoạt bát, tự do đến . Có lẽ, chỉ ở nơi xa lạ không ai quen biết này, tôi mới dám sống là chính mình.
Cũng vì có bao dung, tôi mới có thể tùy hứng như thế. Thì ra, khi ai đó quan tâm, để tâm thật lòng, con người ta sẽ muốn bật khóc.
Trước khi gặp Ôn Trước, tôi từng nghĩ rằng cuộc đời mình vốn mang màu xám, ngột ngạt, lạc lõng, không nơi nương tượng.
Chính đã nhiều lần khẳng định giá trị của tôi, cho tôi đầy đủ giá trị cảm . Khiến tôi tin rằng tôi cũng là một người rất tốt, không hề vô dụng như người ta . Thế giới này có thể đầy dẫy bất công, Ôn Trước là một điểm sáng tuyệt đối.
Thậm chí, tôi đã từng nghĩ chỉ muốn ở lại căn biệt thự đó với mãi mãi. Nhưng lần này, hạnh phúc lại trở nên xa vời. Ngay khi nước mắt sắp rơi xuống, tôi đánh trống lảng, chuyển chủ đề, Ôn Trước.
“Nơi này là một thế giới trong tiểu thuyết.”
Anh bật dậy, gương mặt đầy kinh ngạc.
Tôi đơn giản kể lại về thế giới tiểu thuyết này, về lý do vì sao tôi luôn gặp chuyện xui rủi và sự thật đằng sau việc bị điều khiển ý thức.
Anh không thể tin nổi, ánh mắt như có gì đó vừa sụp đổ. Theo kịch bản, sẽ phải Tô Vận Chỉ từ cái đầu tiên, và cưới ấy. Tôi biến mất rồi, chắc cũng sẽ thuận theo cốt truyện mà tiếp tục.
Nhưng vừa nghĩ đến kết cục cuối cùng của , lòng tôi đau như bị hàng nghìn cây kim đ.â.m xuyên. Từng cơn nhức nhối dày đặc. Lúc này, nỗi đau trong mắt Ôn Trước như sóng lớn ập đến.
Tôi run giọng: “Ôn Trước, sau khi em đi. Anh không cưới ai khác, phải rời xa nơi này.”
Tôi không muốn bị ép phải người khác.
Tôi mong có thể giữ ý thức của chính mình, sống một cách tự do.
Trong màn đêm lạnh lẽo, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt , ánh mắt hoang mang, đầy đau đớn.
“Du Du, sao lại như chứ? Người từ đầu đến cuối luôn là em mà, sao có thể cưới người khác? Du Du, không muốn bị điều khiển nữa.”
“Đừng đi mà, đừng bỏ rơi không?”
Giọng run lên, nghẹn ngào, van xin. Cổ họng tôi nghẹn lại, không thể thốt nên lời. Cuối cùng, tôi chỉ khẽ nghiêng người, ôm thật chặt.
Xin lỗi, biết sớm rằng chia ly lại đau đến thế này.
Em đã trân trọng từng giây từng phút bên hơn. Lần nữa tỉnh dậy, trước mắt tôi là căn hộ quen thuộc, đã lâu không trở về.
Tôi như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, chẳng phân biệt nổi đây là mơ hay thực.
Nhưng rất nhanh, cơn đau rõ rệt trên trán khiến tôi nhận ra, tôi thật sự đã quay về rồi. Nên vui chứ? Nhưng trong tim lại trống rỗng đến lạ.
Tôi cố hết sức lờ đi khoảng trống trong lòng. Cứ coi như đó là món quà mà thế giới này dành tặng tôi, một giấc mơ thật đẹp. Mơ tỉnh rồi, thì vẫn phải tiếp tục sống thôi.
Bạn thấy sao?