Tề Thiệu ở bên cạnh vỗ vỗ lưng , im lặng trấn an.
Một người đàn ông trẻ tuổi chỉ vào mũi Khương Nghị giận dữ, : "Anh, sao có thể đối xử với mẹ ruột của mình như ? Việc của quả thực còn không bằng súc sinh.”
“Anh, cũng coi là người có địa vị xã hội, nếu ngay cả cha mẹ của mình cũng không thể đối xử tốt , thì sao có thể đối nhân xử thế tốt đây?" Mấy người trẻ tuổi này lời vừa ra khỏi miệng không chỉ là chỉ trách thôi đâu, mà còn về phía Cố Vân Thải, bắt đầu sự với : " Đã biết người nhà người ta không đồng ý, vẫn cố chấp gả cho bằng , đúng là không biết xấu hổ.”
Cố Vân Thải sắc mặt rất khó coi, : " Anh là ai?"
“Tôi là em trai ruột của Khương Nghị.”
Cố Vân Thải rất kinh ngạc, : "Em trai? Hóa ra trên đời này lại còn có người em trai dám lớn tiếng khoa tay múa chân với chuyện của trai mình như . Nói năng thì lỗ mãng, đúng là cho người ta mở rộng tầm mắt. Ở Cố gia chúng tôi, trai như cha, chúng tôi không chỉ kính trọng mà còn tôn kính ấy. Anh em chúng tôi lại tương thân tương ái với nhau, không gì phải xấu hổ cả.”
Tính cách dịu dàng, cũng là người ra ngoài ăn đã lâu, nên cũng không phải là người ngại sợ phiền phức như trước nữa.
“Cô thì biết cái gì? Các người chuyện thiếu đạo đức, khiến cho người ta phỉ nhổ......”
Cố Vân Thải lạnh lùng hỏi lại: “Chúng tôi cái gì?”
Mẹ Khương lý lẽ hùng hồn : “Hắn không phụng dưỡng cha mẹ của mình, rõ ràng trong người có nhiều tiền như lại không chịu cho cha mẹ mình đến một phân tiền, trơ mắt bọn họ chịu khổ chịu tội, dạng người như thế này mà cũng dám gả sao?"
Cố Vân Thải tức , dạng cha mẹ này thà rằng mình không có còn hơn. "Các ngươi đã đủ sáu mươi tuổi chưa?"
Mẹ Khương nghe có chút sửng sốt : "A, không có.”
Cố Vân Thải là người có thể để mình chịu chút ủy khuất tuyệt đối không thể để cho người nhà mình có bất kỳ thương tổn nào.
"Căn cứ pháp luật nước ta, đến 60 tuổi mới có thể cầu con cái phụng dưỡng, các người có tay có chân, tuổi cũng không tính là lớn, tại sao phải cần người khác nuôi các người?”
Ngay khi biết Khương Nghị đã chịu khổ nhiều như thì liền có chút đau lòng. Rõ ràng hắn có cha có mẹ, lại sống cuộc đời tựa như nhi, đúng là quá thảm đi.
Cha Khương giận tím mặt, : "Nguyên lai cũng không phải loại người tốt gì. Xem ra chuyện Khương Nghị không chịu phụng dưỡng chúng tôi cũng chính là do bị xúi giục.”
Nói xong ông ta còn định giơ tay đánh về phía Cố Vân Thải, đã bị Cố Hải Triều và Khương Nghị không hẹn mà cùng ra tay ngăn cản.
“Đủ rồi. "
" Nếu con còn nhận mẹ, thì nghe lời mẹ... " Mẽ Khương còn muốn bày rabộ dáng mẹ hiền với hắn. Nhưng Khương Nghị hiện tại đã nhẫn nại đến cực hạn, hắn thét lên : "Người đâu, đem bọn họ đuổi ra ngoài."
Bọn họ từ đầu đến cuối đều không nghĩ tới trong trường hợp thế này mà Khương Nghị lại còn dám đuổi người, hắn không cần mặt mũi để người nữa sao?
“Khương Nghị, mày điên rồi sao?”
Khương Nghị thần sắc lạnh như băng, : " Khi các người ly hôn với nhau liền vứt bỏ tôi, không tròn nghĩa vụ của người cha mẹ mà đem tôi đẩy tới đẩy lui, hận không thể không có đứa con trai này. Thế chờ đến khi tôi có tiền thì liền mặt dày mày dạn quấn lấy tôi không buông, không chỉ bắt tôi nuôi các người không thôi, mà còn muốn tôi nuôi luôn cả nhà các người. Con là các người tự sinh lấy, mắc cái gì lại bắt tôi phải phụ trách, các người dựa vào cái gì chứ?"
Cha Khương thản nhiên : “Mày là trai, việc trai chiếu cố các em mình không phải là điều đương nhiên sao?”
Bọn họ đây là muốn hút máu hắn đến cả đời. Bọn họ giống như hoàn toàn quên hết, chỉ mới cách đây vài ngày, trong lúc Khương Nghị sản, bọn họ tựa như là mất trí nhớ,chỉ hận tránh hắn càng xa càng tốt.
Khương Nghị đã sớm thấu sắc mặt bọn họ, đời này của hắn đã không hy vọng xa vời vào cái thứ gọi là thân này nữa. “Nếu các người không vui, thì cứ đi kiện tôi đi.”
Cha Khương thẹn quá hóa giận, lớn tiếng uy hiếp: "Nếu mày không phụng dưỡng chúng tao, tao liền lên TV rõ ràng hết mọi chuyện, để cho người dân của cả nước đều biết tội bất hiếu của mày, để cho người đời phỉ nhổ."
Khương Nghị tâm hoàn toàn lạnh, không biết đời trước hắn rốt cuộc đã sai cái gì, bây giờ lại gặp dạng người này cha mẹ của mình? Đây mà gọi là gia đình à? Không, phải là kẻ thù mới đúng.
Một bàn tay nhỏ bé vươn tới, nắm thật chặt tay tay hắn. Đến khi hắn cúi đầu xuống, hóa ra là Cố Vân Thải. Trong mắt hiện tại tràn đầy ôn nhu, không tiếng an ủi hắn.
Bạn thấy sao?