Xuyên Thành Cậu Ngốc – Chương 15

Chương 15 (Hoàn)

27.

Sau một hồi lâu Lê Hoài Nam cũng thoát khỏi đám phóng viên dày đặc đó, lúc hắn bước vào thì cả người đã ướt đẫm mồ hôi. 

Tôi không gì nhiều, chỉ cầm lấy chiếc khăn quản gia chuẩn bị sẵn và lao tới đưa cho hắn lau sơ qua người. Khi nhận khăn, hắn đã rất ngỡ ngàng và sắc mặt liền trở nên mừng rỡ.

Hoài Nam bế tôi lên xoay một vòng rồi : “Em lo lắng cho có phải không? Cảm ơn em nhiều!” 

Trông hắn cứ như một đứa trẻ con vui sướng nhận món quà quý giá . Nhưng tôi thích biểu cảm này của hắn, đôi lông mày không còn chau lại vì khó chịu nữa, thay vào đó là nụ rạng rỡ.

Tôi và Hoài Nam cùng ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng khách, hắn không lòng vòng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.

“Anh đã trả thù cho em rồi, em còn nhớ tên Tư Hạ thường xuyên tiếp cận trai em không?”

Tôi gật đầu, sau đó lại lắng nghe hắn tiếp: “Tên đó có âm mưu sát em, em có biết đó có nghĩa là gì không? Hắn muốn em rời xa gia đình và , khiến em đau đớn chẳng ai có thể an ủi em cả. Em sẽ phải sống ở nơi lạnh lẽo, không quen bất kì ai.”

Hoài Nam càng giọng càng run rẩy, giống như hắn có thể khóc bất cứ lúc nào. Tôi hiểu cảm giác đó của hắn, bởi vì khi mất đi người quan trọng ở kiếp trước tôi đã tuyệt vọng đến mức muốn đi theo.

Tôi vươn tay đặt lên vai của hắn, cố gắng nở nụ của một tên ngốc rồi an ủi hắn: “Chồng ơi đừng khóc.”

Hắn ngượng ngùng bĩu môi, sau đó lại dùng tay che mặt của mình lại, : “Anh… không có khóc, em nhầm rồi!”

Tôi ngã người về sau, không gì cả có lẽ hắn cho đó là hành phạm mình nên càng ngại hơn. Hắn nhào tới đặt hai tay nên đầu tôi rồi : “Thật sự không có khóc!” 

Oa, hành này của hắn trông trẻ con lắm đó nha không đâu. 

Cứ thế Hoài Nam dùng hết sức bình sinh của mình để giải thích, tôi cũng chỉ ậm ừ gật đầu cho qua. Dù sao, cảnh tượng này đối với tôi là rất hạnh phúc, hắn không cố tỏ ra mình lạnh lùng nữa mà bộc lộ hoàn toàn cảm của mình.

Cuối cùng, hắn cũng có người để thể hiện những cảm giấu giếm trong lòng. Không ai sinh ra đã lạnh lùng và vô tâm cả, chỉ có môi trường sống ép họ phải trở nên như

Và thật may mắn, tôi lại là người lắng nghe những câu biện minh không có sức thuyết phục của hắn.

28.

Vào hôm sau, trời chưa kịp sáng tôi đã bị hàng chục người dựng người dậy. Cả biệt thự ồn áo náo nhiệt, trái ngược hoàn toàn với một tuần vừa qua.

Tôi bị kéo dậy đột ngột nên cũng chẳng kịp phản ứng gì hết, chỉ biết mình đang ngồi trên ghế trước gương trong phòng. Và có nhiều người đang dặm phấn tô điểm thêm cho khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của mình mà thôi. 

Đến lúc tôi hoàn hồn, thì mới giật mình và phản kháng lại, giận dữ tra hỏi họ: “Mấy người là ai!?”

“Cậu chủ ! Hôm nay là ngày cưới của cậu còn gì, bọn tôi đến đây để sửa soạn cho cậu đẹp nhất hội trường!” – Nhân viên trang điểm trả lời.

Cưới!? Cưới thiệt hả? Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần kia mà!

Lê Hoài Nam c.h.ế.t tiệt!! 

Dù có bực bội thế nào thì tôi vẫn phải ngồi yên không dám đậy để họ chỉnh trang cho mình.

Sau khi trang điểm xong thì tôi bị đẩy đi thay quần áo, xong rồi thì ngồi ở phòng khách tỉnh bơ. Và đến lúc này tôi mới nhận ra, mình đang ở trong ngôi nhà của nguyên chủ! 

Anh trai nhỏ của tôi đi từ trên lầu xuống, vui vẻ chào tôi: “Em có vui không?”

“Hiển vui lắm! Thế còn trai?”

Anh mỉm : “Anh cũng vui.”

Tôi lắc đầu: “Ý Hiển là chừng nào đến lượt trai?”

Anh hơi sững sờ một hồi, rồi mới lên: “Hiện tại sẽ tập trung vào sự nghiệp, chừng nào ổn định vị trí trong công ty rồi sẽ tính tiếp.”

Tôi hiểu ý của , một người luôn từ chối cảm của công chính như thì gì có chuyện sẽ dựa dẫm vào một nửa còn lại của mình chứ.

Tôi gật đầu, tán thành với ý kiến hay ho này của

Sau đó, có rất nhiều chiếc xe đã đỗ trước cổng nhà tôi. Bóng hình quen thuộc bước xuống từ chiếc xe lộng lẫy, xa hoa nhất. Người ấy đi vào bên trong, đi đến trước mặt tôi rồi nắm lấy đôi bàn tay của tôi. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, ánh mắt thiêu đốt vào bộ áo cưới màu trắng tinh xảo, mỉm : “Chúng ta đi thôi nào.”

Ngỡ như người chủ tịch lạnh lùng và người chồng trước mặt là hai người khác nhau.

Mọi chuyện diễn ra tiếp theo như một giấc mộng đẹp, tôi và Lê Hoài Nam cùng nhau bước lên lễ đường trước sự chứng kiến của hàng trăm vị khách.

Cùng nhau trao lời hẹn ước vĩnh cửu, cùng nhau gửi đến đối phương nụ hôn thật lòng. 

Hai chàng trai mặc vest trắng hiên ngang đứng trên sân khấu nhau, mà chẳng bị người đời bới móc soi mói. Tuy rằng chúng ta không phải là cặp đôi đồng tính đầu tiên kết hôn từ sau luật pháp mới, đôi ta lại nhau hết mình.

Chỉ như thế thôi cũng đủ chứng minh sự chân thành của mình. 

Càng hạnh phúc hơn khi nhận những lời chúc phúc đến từ người thân quen.

– Hoàn chính truyện –

—-

Hãy theo dõi page “Hóng Dưa Là Chính” trên facebook để biết thêm nhiều truyện của tác giả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...