14.
Vào buổi sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc thì trông thấy căn phòng đầy lạ lẫm. Nó trang trí rất đơn giản, một cái giường ở giữa căn phòng rồi vài nội thất lặt vặt xung quanh.
Theo dự đoán của tôi thì có lẽ đây là phòng quản gia nhà họ Lê sửa soạn sơ qua để tôi qua đêm. Tôi cũng không ngạc nhiên trước sự không mấy hiếu khách này của họ, có ai đành lòng để cậu chủ nhà mình kết hôn với một tên ngốc đâu chứ.
Tôi bật dậy định đặt chân xuống sàn thì bị một lực từ đằng sau bế lên, tôi hoảng hồn rồi đối mặt với người ấy. Trước mắt tôi là khuôn mặt đẹp trai của Lê Hoài Nam, bởi vì đứng ngược sáng nên khi vào hắn cứ ngỡ đâu thiên thần giáng thế.
Tôi bất trước nhan sắc tuyệt đỉnh trời ban này của hắn ta, mái tóc đen tuyền cùng đôi mắt sắc bén kia trái tim tôi thổn thức không yên.
Hắn khẩy: “Lần đầu thấy trai đẹp à?”
“???” Không có giỡn mặt nha!
Tôi bĩu mỗi, liếc mắt sang chơi khác không thèm hắn nữa thì hắn lại đột ngột đặt tôi xuống giường rồi vươn tay xoa xoa dưới mắt của tôi. Lúc này tôi mới chợt nhận ra mà giật ngửa người về sau, đau quá đi mất!
Hoài Nam có chút ủ rũ và áy náy: “Tại tôi nên mắt của em mới sưng húp như thế này.”
Tôi ngẩng cao đầu lên tỏ vẻ ngạo nghễ trước thái độ biết ăn năn này của hắn, giọng mang theo sự vui sướng: “Hiển không bỏ qua, trừ phi Nam mua những thứ Hiển thích!”
Nhìn thấy hắn bất , tôi cứ tưởng đâu điều kiện này hơi quá nên định giảm bớt lại thì nghe hắn phì : “Chỉ có chút tiền lẻ ấy thôi cũng có thể khiến em hết giận, thế thì còn gì bằng.”
Tôi vui vẻ vòng tay ra sau cổ của hắn để ôm luôn, miệng không khép lại rồi hôn lên má vài cái: “Nam tốt nhất!”
“Chồng.”
“?” Tôi nghiêng đầu không hiểu hắn thế là có ý gì, hay có khi nào hắn nhầm không.
Hoài Nam chằm chằm vào đôi môi của tôi: “Gọi tôi là chồng.”
“???” Hắn đang dụ tôi đó hả? Tưởng tí tiền đó của hắn cũng có thể khiến tôi gọi như thế chắc!
“Hiển chồng nhất!”
Hắn đúng rồi đó hì hì.
15.
Sau khi sửa soạn xong tất cả, Lê Hoài Nam dẫn tôi xuống bên dưới lầu, cả đường đi đều giữ chặt lấy tay như thể sợ tôi sơ sảy là bước hụt té dập m.ô.n.g đó.
Nhưng ngay khi vừa tới lầu một, tôi lại thấy ba người mặc vest sang trọng ngồi ở sofa cùng hai ba cái hộp màu đen quý phái. Họ thấy chúng tôi liền đứng dậy cúi đầu chào hỏi, mọi câu đều mang theo sự kính trọng: “Giám đốc Nam và vợ của ngài xuống rồi, theo như cầu của ngài chúng tôi đã mang đến đây những mẫu nhẫn đẹp mắt đính đầy kim cương, và ngồi đây chờ ngài từ sáng rồi ạ.”
Hình như đồng hồ ban nãy, kim giờ đã chỉ vào số mười rồi thì phải, chẳng nhẽ họ chờ tôi lâu đến thế rồi à?
Hoài Nam chỉ gật đầu rồi dẫn tôi ngồi ở phía đối diện, họ cũng hiểu ý mà mau chóng quay về chỗ để mở những cái hộp đen ấy ra. Đúng như lời người kia , trong này toàn là chiếc nhẫn kim cương đầy đẹp mắt.
Tôi ngạc nhiên “Oà” lên một cái, hắn thấy với tôi: “Em thích nhẫn nào thì chọn nhẫn nấy đi, hiện tại chiếc nhẫn tôi đặt riêng cho chúng mình chưa về. Có lẽ sẽ giao trước tiệc đính hôn, tôi muốn đeo nhẫn đôi với em ngay bây giờ.”
Tôi không nghe lọt câu sau của hắn, chỉ biết rằng tôi quyền chọn ra một cái nhẫn ở đây! Nhìn sơ qua thôi cũng biết, giá của mỗi chiếc cũng phải chục hay trăm triệu đổ lên chứ chẳng rẻ gì.
Tôi ngó chúng lúc lâu rồi lấy đại một cái, tại nghĩ đến số tiền phải bỏ ra đầu óc tôi đã trở nên choáng váng rồi. Tôi hớn hở : “Hiển thấy cái này đẹp nè!”
Cô liền lên tiếng: “Quả nhiên là mắt của công tử rất có thẩm mỹ, đó chính là chiếc nhẫn vừa ra mắt của nhà chúng tôi. Hiện nay trên toàn quốc chỉ có vỏn vẹn ba cặp nhẫn như thế kia mà thôi!”
Trái tim tôi như bị cái gì đó cứa vào, chỉ có ba cặp có nghĩa là cái này đắt lắm có phải không?
Tôi cẩn thận cất nó lại vào chỗ cũ rồi mở to đôi mắt quay sang Hoài Nam, tay còn kéo vạt áo của hắn, nhỏ: “Chắc nó đắt lắm, Hiển không muốn mua..”
Hắn ngỡ ngàng trước phản ứng rụt rè của tôi, sau đó cũng không để ý nữa, trên khuôn mặt của hắn hiện vẻ ôn nhu hiếm có: “Tiền mất vì em chính là vinh hạnh của chúng, nào ngoan.”
Vừa dứt lời hắn mặt lạnh mày lùng ba người kia: “Lấy cái vợ tôi vừa chọn đi.”
Bọn họ rất nhanh nhẹn ngay sau khi kí hợp đồng mua bán liền đo ngón tay của chúng tôi để về cho hợp, mau chóng cất gọn đồ phóng về như bay.
Chắc họ sợ người tính thất thường như Hoài Nam sẽ đổi ý chăng? Việc gì phải gấp gáp như thế chứ.
Bạn thấy sao?