Ta điểm nhẹ lên môi nàng, đầy ẩn ý: “Đảm bảo sẽ khiến tên tiểu biến thái đó thần hồn điên đảo.”
Nàng chớp mắt hai cái ta, không hiểu.
“Thế tử rất nhớ người, nhờ ta chuyển lời với người.”
“Nếu đã chơi đủ rồi, nhớ về thăm hắn.”
Về thăm tên tiểu bệnh kiều đó ư?
Thật buồn , chắc não ta bị lừa đá mới về.
Ta ậm ừ đáp lại vài tiếng cho qua chuyện, rồi tiễn nàng ra về. Còn không quên vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Sống tốt nhé, đối xử tốt với hắn.”
Ngàn vạn lần đừng để hắn hắc hóa phát bệnh nữa, lúc đó mọi người đều không sống yên ổn .
Giờ mọi thứ coi như đã đi vào quỹ đạo. Ta đã đi xa như rồi, tuyến cốt truyện cũng không thể đặt lên đầu ta mãi chứ.
Xuyên vào truyện một chuyến này không dễ dàng gì.
Loại địa điểm như nam phong quán chẳng khác gì điểm check-in danh lam thắng cảnh, tất nhiên phải đi chơi. Không chỉ phải đi, mà còn phải đi sớm, ngày nào cũng đi, có tiền thì đi, không tiền vẫn đi.
Ta bấm đốt ngón tay tính toán, hôm nay mây trắng, trời xanh. Điềm lành, thích hợp đi chơi.
Nam phong quán cũng mở ở chỗ hẻo lánh, chỉ cách tiệm phấn son sơ sài của ta một con phố.
Đóng cửa tiệm trước đã, việc ăn ngày nào chẳng ?
Nam nhân, một đống nam nhân! Ta tới đây!
Tú bà đã dẫn ta vào phòng riêng, đưa tới hai nam nhân. Trong đó một người diện mạo thanh tú, môi hồng như điểm son, lông mày như liễu, mắt chứa thu ba.
Ta hít một tiếng, quay sang người còn lại.
Hả? Người này sao trông giống tiểu bệnh kiều quá ?
13
Chẳng lẽ tiểu bệnh kiều còn có một đệ đệ thất lạc nhiều năm? Vậy ta nên thu nạp hắn hay đưa hắn về nhận người thân đây?
Trong đầu ta vận chuyển nhanh chóng, chợt chạm phải ánh mắt của hắn, rồi khựng lại.
Mẹ kiếp, hình như đây là chính chủ.
Người kia nhướng mày, khẽ cong môi, hạ thấp giọng , mang theo nụ lạnh nhạt:
“Mẫu thân khát khao khó nhịn như sao?”
Lời gì thế! Lời gì thế! Đồ nghịch tử!
Ta gồng cổ trừng mắt hắn:
“Mắc mớ gì đến ngươi? Có nhi tử nào quản đến đầu lão tử không?”
Vợ ngươi đã có rồi, còn vợ ta thì chưa tới tay đây.
“Lão tử đi chơi thì sao, ngươi dám ngươi chưa từng đi thanh lâu?”
Tiểu bệnh kiều chậm rãi ta, giọng càng thêm lạnh lẽo:
“Nhi tử tất nhiên là chưa từng đi.”
Nói xong, hắn đổi sang giọng buồn bã:
“Mẫu thân hay quên, phụ thân mới qua đời chưa lâu, ta không còn lão tử nữa.”
Chết tiệt, quên mất chuyện này. Bình thường quen miệng gọi lão tử lão tử, phải là lão nương mới đúng.
Tiểu bệnh kiều vẫn tiếp tục :
“Cho dù trong dân gian có ‘phu tử tòng tử’, vì chữ ‘hiếu’, ta cũng không thể quản chuyện phòng the của mẫu thân. Mẫu thân ở tuổi này, khát khao một chút cũng có thể hiểu . Chỉ là nếu để người khác thấy mẫu thân đi nam phong quán…”
Hắn bỏ lửng, dường như không nỡ tiếp.
“Người khác thấy thì sao?”
Chẳng lẽ còn có thể nhét ta vào lồng heo thả trôi sông hay sao?
Tiểu bệnh kiều vẫn đau lòng ta:
“Nếu để người khác thấy, ngôn quan quan sẽ tố cáo ta gia đình không yên, đức không tương xứng. Đến lúc đó ta mất chức, không có tiền ăn cơm, lại phải nhờ cậy mẫu thân. Tuy ta đã trưởng thành, dù sao vẫn chưa thành thân, ăn của mẫu thân, ngủ của mẫu thân, có vẻ cũng hợp hợp lý.”
Trong lòng ta phỉ nhổ một tiếng. Ăn bám thì cứ thẳng là ăn bám, hoa mỹ như . Nhưng mà, tên bệnh kiều này thật là trà xanh quá.
Vòng vo tam quốc đe dọa ta ư?
Được, đe dọa ta…
Ta quỳ xuống mà nhận, hu hu.
Dù sao hiện giờ nhiệm vụ lớn nhất của ta là tránh xa tiểu bệnh kiều, sống sót. Còn núi xanh thì không sợ thiếu củi đốt, sau này không lo không tán nam nhân.
Trước khi rời đi, ta bám theo nguyên tắc tiết kiệm là tiền không thể tiêu phí, sờ một cái vào người tiểu quan vẫn im lặng không kia, rồi thuận tay lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo hắn ta.
14
Tay ta có chút mất kiểm soát rồi.
Có lẽ là cốt truyện đã mở chế độ cưỡng chế, tiểu bệnh kiều nhất định phải đi theo ta về nhà.
[ – .]
Khi người này lên ngựa, vai rộng eo thon hiện rõ. Thân hình săn chắc ấy vừa xoay người liền nhấc bổng ta lên, lại còn cho ngồi đối diện. Vì ta không nhịn , giơ tay sờ một cái vào m.ô.n.g hắn.
Hắn mặt đen sì cúi đầu ta:
“Mẫu thân gì ?”
Ta ngượng ngùng rút lại bàn tay vẫn đang rục rịch:
“Không, không có gì, chỉ là…”
Bỗng nhiên ta nảy ra một ý: “Chỉ là sợ ngươi túng dục quá độ, sờ xem có bị khô héo không.”
Lời vừa ra, không khí càng thêm u ám. Lúc này trời đã tối sầm, đường thôn nhỏ, lại không có đuốc. Tên tiểu bệnh kiều này ngồi trước mặt ta với gương mặt u ám, giống như ác quỷ đòi mạng .
Ta run rẩy móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho hắn:
“Nếu ngươi thật sự chê, có thể lau lau.”
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Lau chỗ nào? Chẳng lẽ mẫu thân muốn ta cởi áo ở nơi hoang vắng này?”
“Lời này là chính ngươi tự đấy.”
Mặt hắn đầy vẻ quả nhiên như thế. Ngay sau đó, hắn hơi cúi người về phía trước, con ngựa lập tức chạy đi. Ta không đề phòng, suýt nữa ngã xuống chết. Quả nhiên, trên đầu chữ sắc có một con dao.
Ta đành phải nắm chặt vạt áo trước của tiểu bệnh kiều. Giữa lúc phi nhanh, hơi thở của đôi bên có thể nghe thấy .
Trên người tiểu bệnh kiều có mùi hương thanh khiết, rất nhẹ rất nhạt, lại vô cùng dễ chịu, như gió lạnh hoang dã mạnh mẽ, lại như tùng bách dưới lớp tuyết trắng phủ.
Ta cúi sâu hơn nữa, muốn ngửi kỹ hơn. Kết quả, sờ phải cái ừm… có vẻ là cơ bụng. Sờ theo đường nét, tổng cộng tám múi.
Hít.
Xin lỗi, con người không thể, ít nhất là không nên… Nhưng thân hình của tên tiểu bệnh kiều này, thật là tốt quá.
Từ trên đỉnh đầu truyền xuống giọng lạnh lẽo như mùi hương kia:
“Mẫu thân, nước miếng của người đã nhỏ vào áo ta rồi.”
15
“Mẫu thân sống ở đây sao?”
Tiểu bệnh kiều ba gian nhà tranh của ta, vẻ khinh thường hiện rõ.
Vừa rồi trên đường đi hắn đã ném chiếc khăn tay ta lấy từ tiểu quan. Đừng tưởng ta không biết, vó ngựa còn cố giẫm lên nó.
“Hàn xá không nuôi nổi tôn đại thần như ngươi đâu, mau về đi, trời sắp tối rồi.”
Tiểu bệnh kiều nhíu mày:
“Ta đến để giúp mẫu thân thu dọn hành lý.”
Thu dọn hành lý gì chứ?
“Tổ mẫu nhớ người, bảo ta nhất định phải đón người về.”
Ta thực sự không nên lời.
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Nói dối cũng phải giống thật chứ, bà già trên tám mươi tuổi đó, mắt tai đều vô dụng. Chỉ nhớ đến chuyện con trai bà ta cưới một kế mẫu cho tôn tử bảo bối, sớm muộn gì cũng hành hạ nguyên chủ một trận. Nếu không phải , dù nguyên chủ có háo sắc đến mấy cũng không đến mức biến thái với tiểu bệnh kiều như thế. Còn không phải là bị hành hạ đến mức đó sao.
Nhớ ta? Chắc là muốn ta c.h.ế.t thì có.
“Thôi đi, ngươi bậy…”
Chợt thấy tay hắn vuốt ve thanh kiếm đeo bên hông hai lần, rồi nghiêng mặt ta,
Lời đến bên miệng liền chuyển hướng:
“Ngươi để… ở đó đi, mẫu thân tự thu dọn.”
Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt. Thế là ta bị tiểu bệnh kiều gói ghém mang về Lĩnh Nam Vương phủ. Kèm theo hai người hầu của ta vừa từ trong ruộng việc trở về.
Tiểu bệnh kiều táng tận lương tâm, thực sự đẩy ta cho lão thái thái.
Lão thái thái trước mặt cháu trai thì vui vẻ:
“Hôm nay Tiểu Lạng ở lại ngủ với ta nhé, chúng ta hàn huyên một chút.”
Ta nhổ vào. Nhưng dù ta không muốn đến đâu vẫn bị giữ lại.
Tiểu bệnh kiều vừa đi, lão thái thái bắt đầu dò hỏi ta.
Câu đầu tiên là:
“Tỷ muội, là ngươi sao tỷ muội?”
?
“Đệt, không phải tìm nhầm người chứ.”
??
Khoan đã, cái này, không phải cũng là một người xuyên vào sách chứ?!
16
“YYDS nghĩa là gì?”
“Vĩnh viễn là thần!”
Ôi chao, trong sách mà cũng gặp đồng hương. Thế là ổn rồi, không ai khó ta nữa.
Bạn thấy sao?