Trong phòng bệnh.
Tôi đang ngủ say thì mơ một giấc mơ.
Trong mơ, trước mặt tôi đứng một người mặc chiếc váy trắng, ấy quay lưng lại với tôi. Nhìn bóng lưng ấy, tôi nghĩ, đây là bệnh viện, chẳng lẽ lại có ma sao? Mặc dù biết đây là mơ, tôi vẫn sợ.
Lúc này, trong lòng tôi đã nghĩ lung tung như một nồi lẩu, nào là sản phụ, nào là tai nạn xe cộ, nào là nhảy lầu vì , cứ cái gì nghĩ ra là tôi đều nghĩ hết một lượt.
Tôi mạnh dạn bước về phía ấy, khi còn cách ấy ba mét, ấy đột nhiên quay người lại.
Khoảnh khắc ấy quay người, tôi sợ hãi lùi lại mấy bước.
Nhưng tôi vẫn muốn xem này rốt cuộc trông như thế nào. Đúng lúc tôi rõ mặt ấy, ôi trời ơi, đây chẳng phải là tôi sao? À không, chính xác mà , ấy là nguyên chủ.
4
Khi tôi ấy, ấy cũng đang tôi.
Một lát sau, tôi vừa định cất tiếng chào ấy, ấy đã nhanh miệng mỉm với tôi: “Cảm ơn.”
Tôi vừa định đáp lời, ấy lại đột nhiên quay đầu về phía sau, tôi cũng theo ấy , một màu đen kịt, tôi chẳng thấy gì cả.
Giọng ấy lại vang lên: “Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, tôi muốn đi tìm ba mẹ. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng biết mặt họ.”
Cô ấy quay đầu tôi, đôi mắt ngấn lệ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống hóa thành một đoàn, bay thẳng vào giữa lông mày tôi. Rồi tiếp: “Tôi đi đây, hãy thay tôi ấy thật lòng nhé. Nhớ kỹ, chính là tôi, tôi chính là .”
Nói xong, phía trước một vệt sáng yếu ớt lóe lên, ấy lập tức di chuyển về phía đó.
Tôi ngơ ngác tất cả những chuyện này, đến khi hoàn hồn lại thì ấy đã cách tôi khoảng hai trăm mét rồi. Nhớ lại những lời ấy vừa , lòng tôi hoảng loạn.
Tôi nhấc chân, chạy về phía ấy, mang theo sự giận dữ, tức giận ấy gào lên:
“Cái gì mà thay tôi ấy thật lòng? Cái gì mà là tôi, tôi là ? Cô đi rồi thì tôi sao trở về? Cô mau quay lại đây, đó là chồng , không phải chồng tôi. Muốn thì tự đi, tôi sẽ không chồng người khác đâu.”
Nhưng ấy vẫn biến mất trong vệt sáng đó. Khi tôi sắp đến gần vệt sáng, một con sói đen lớn đột nhiên lao ra từ bóng tối bên cạnh.
Tôi vội vàng dừng bước, không dám tiến lên nữa. Biến cố bất ngờ này khiến tôi suýt chút nữa thì ngã nhào.
Tôi con sói đen lớn, nó đang nhe răng nanh chảy nước dãi, đôi mắt lóe lên ánh xanh lục tôi.
Ánh mắt nó lạnh lùng hung ác, nó tôi như một món ngon trên đời, tôi chính là con mồi đã bị nó nhắm trúng.
Con sói đen này còn to hơn cả người, chỉ một ngụm thôi cũng đủ chết người. Tôi quay đầu bỏ chạy.
Thấy tôi chạy, nó liền lao thẳng về phía tôi. Chưa chạy mấy bước, tôi đã bị nó quật ngã xuống đất.
Con sói hung ác này sau khi quật ngã tôi, liền há cái miệng đầy máu me, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, cắn thẳng vào cổ tôi.
Hồn vía tôi như muốn bay lên trời vì sợ hãi, tôi hét lên một tiếng “a” rồi giật mình tỉnh giấc.
Theo tiếng hét vang lên, vừa mở mắt ra, tôi đã cảm thấy bên má trái có người đang hôn mình.
Không cần , tôi giơ tay phải lên, giáng một cái tát xuống.
Miệng thốt ra: “Thằng chó nào dám hôn tôi hả?”
Người kia dường như bị tôi đánh ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, tôi đã kỹ lại.
Chết rồi, mà lại đánh chồng của thân thể này.
Trong lòng hoảng loạn tột độ, tôi vội vàng xin lỗi : “Xin… xin lỗi , em vừa gặp ác mộng.”
Anh ấy lúc này mới hoàn hồn, dùng ánh mắt đáng thương tôi, trong mắt còn mang theo vẻ tủi thân.
Nghe tôi gặp ác mộng, sắc mặt ấy lập tức thay đổi.
Anh ấy vươn tay, kéo tôi vào lòng, : “Vợ à, đừng sợ, có ở đây, không ai dám bắt nạt em đâu. Đó chỉ là một giấc mơ thôi, đừng sợ.”
Tay ấy còn nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, tôi đẩy ấy ra, lại không lay chuyển .
Anh ấy ôm tôi một lúc rồi mới buông ra, quay người đi lấy đồ ăn cho tôi.
Vừa tỉnh dậy nên hơi khát nước, tôi có chút ngại ngùng : “Anh có thể lấy cho em cốc nước không? Em hơi khát.”
Anh ấy nghe , cầm lấy cốc, : “Vợ đợi một chút nhé, nước có ngay đây.”
Anh ấy quay người bước ra ngoài, cửa phòng bệnh không đóng, tôi nghe thấy tiếng ồn ào từ phía xa vọng lại:
“Tôi đã bảo rồi mà, không cần kiểm tra toàn thân đâu, chỉ cần lấy máu đơn giản thôi là rồi. Anh cứ nhất quyết đòi , bây giờ thì hay rồi đấy, lương tháng của có bao nhiêu đâu, còn phải nuôi cả nhà, một phát đã tiêu hết hơn hai nghìn.”
Người phụ nữ lẩm bẩm chửi rủa, người đàn ông nhẹ nhàng dỗ dành: “Thôi mà, con bé cũng là con của , chỉ lần này thôi, lần sau nhất định nghe em.”
Sau đó họ gì cụ thể tôi cũng không nghe rõ, bởi vì Cố Bắc Thần đã quay lại, đóng cửa lại, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài.
Tôi vừa định ngồi dậy, bàn tay ấm áp của đã nhanh hơn một bước, giữ tôi lại: “Đừng .”
Bạn thấy sao?