Ta khóc thêm dữ dội, đem tất cả ủy khuất khóc ra. Ta cảm thấy nhẹ nhõm khi có người lắng nghe mọi sự đau đớn và tuyệt vọng của mình.
"Tề Mang, huhuhu, chàng ta sợ muốn ch//ết... Nếu chàng ch//ết rồi thì ta phải sao đây? huhuhu..."
Tề Mang cẩn thận bưng lên nửa khuôn mặt của ta, bả vai chàng thậm chí còn run nhẹ, thanh âm khàn khàn, có hơi chút run rẩy, "Ổn rồi, không ch//ết, không ch//ết..."
"Tề Mang, chàng không thể không... không thể không cần ta —"
"Cần, cần nàng."
"Ta không thể không có chàng, ta sợ..."
"Được rồi. Ổn rồi."
"Ta chàng, ta chàng nhất, chàng phải cưới ta, chàng đã hứa rồi mà..."
"Ừ. Cưới. Đã hứa."
Ta như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, cụng trán ta vào trán chàng, không ngừng khóc lớn, lời hỗn loạn, thật sự - Tề Mang đã trở thành ý nghĩa lớn nhất trong cuộc sống của ta.
Ta thực sự chàng ấy.
29
Nói tiếp, những diễn biến xảy ra sau đó thực sự là một bất ngờ lớn,
Chúng ta bị cấm quân tìm thấy,
Nhưng không phải là lính của Tam Hoàng Tử, mà là lính của chính Hoàng đế.
Người vốn không bao giờ mắc bệnh, luôn sâu kín và độc đoán trong cách hành xử của mình.
Ông ta đã sử dụng một cơn bạo bệnh.
Loại bỏ một nhóm nổi loạn,
Trong đó có một người con trai của mình.
Khi chúng ta tiến vào cửa thành, Tề Mang nhẹ nhàng che mắt ta lại,
Ta hỏi chàng ấy về những gì đang treo trên cổng thành,
Chàng ấy không che giấu gì cả, "Đó là thủ cấp của Tề Phong"
Tề Phong, tên của Tam Hoàng Tử.
Làm cho người ta liên tưởng đến những chiếc lá phong rực rỡ màu đỏ.
"Tề Mang, ta hơi sợ."
"Ừ, ta đây," Tề Mang ôm ta vào lòng, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng ta trấn an, "Chờ sự đều kết thúc, chúng ta quên đi tất cả, quy ẩn sơn lâm."
Chàng biết ta sợ cái gì,
Ta sợ cái đ//ầu người kia một ngày nào đó sẽ biến thành của hắn.
"Nhưng chàng là Thái tử, là Thái tử đấy."
"Có người so với ta càng thích hợp Thái tử hơn, " Tề Mang lại ôn nhu , "Hơn nữa, so với Thái tử, ta càng thích hợp phu quân của nàng hơn.”
Ta nhẹ nhõm gật đầu, "Quyết định."
"Ừ, quyết định."
30
Một ngày, Tề Mang dẫn ta vào cung điện.
Chàng tiến vào ngự thư phòng và trò chuyện với Hoàng đế thật lâu.
Cuối cùng, một tiểu thái giám đến thông báo cho ta vào trong.
Ta bước vào, và ngay lập tức thấy Tề Mang đang mở rộng vòng tay, lập tức mọi căng thẳng trong tâm trạng của ta đều quét sạch, ta nhanh chóng lao vào n.g.ự.c chàng.
Rồi, ta quay đầu lại.
Lại thấy Hoàng đế đang ngồi đó, là người đã từng tức giận bừng bừng trong lần gặp gỡ trước đó.
Ta ngay lập tức muốn quỳ xuống, Hoàng đế lại : "Không cần, tiểu nương.”
Ta không biết phải trả lời thế nào, nên ta định lấy lời chúc Tết cũ của mình thường : “Không , như thế không phải phép, hay là để con quỳ một cái nhé.”
Hoàng đế: “...”
Hoàng đế không gì, chỉ im lặng ta. Trong khi đó, Tề Mang lấy tay che miệng .
Ta lén véo lưng chàng một cái. Véo đến chàng ho khan.
Sau một hồi im lặng, hoàng đế : "Tiểu nương, con trai của ta từ nhỏ đã trầm lặng ít , không thích gặp người lạ. Nếu có chuyện gì xảy ra, mong hãy chiếu cố cho nó nhé."
Ta lắc đầu, bắt đầu bênh vực: "Không, không phải đâu thưa Hoàng đế. Tề Mang tốt lắm!"
Hoàng đế tiếp tục im lặng, trong khi Tề Mang lại tiếp tục .
Sau một vài lời như , cuối cùng, hoàng đế đã chán chường và ra lệnh: "Hai ngươi lăn đi đi."
Hai chúng ta cùng một chỗ lăn khỏi ngự thư phòng…
31
Hoàng đế muốn phong cho ta công chúa.
Công chúa - nghe có vẻ như là huynh đệ tỷ muội với hoàng tử đấy.
Dẹp nha!
"Tại sao ông ấy lại không hiểu lời ta hôm đó chứ?"
"Nàng gì ?" Tề Mang hỏi, bộ như không biết.
"Ta muốn Thái tử phi, ngài không ra sao?" Ta tự tin và nghiêm túc, "Ta muốn đương với chàng, chàng lại coi ta như muội muội à??"
Tề Mang mặt không biểu cảm, bề ngoài như không có chút rung nào, hai lỗ tai chàng ấy đã đỏ bừng cả rồi, mím môi không một lời.
Lúc đầu ta cũng không cảm thấy gì, chàng ấy như thế, ta ngược lại cũng có chút đỏ mặt.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ám muội ngượng ngùng, ta có chút khó thở.
"Nàng....."
Không chờ chàng xong, ta che lỗ tai nhảy ra thật xa, "Muội muội ta gọi ta về nhà ăn cơm, ta đi trước, đi trước, đi đây!!!"
"Tần Tuế!"
Cứu mạng,
Ta vừa cái gì??!
A a a a a a a ——
Hay là ta trèo qua tường, tốt nhất là trở về Tần phủ một vài ngày, có lẽ sẽ bơt ngượng ngùng hơn...
......
Bạn thấy sao?