1.
Nhà tang lễ.
Trên giường lạnh lẽo, Thẩm Thế Hiền nằm im lặng.
Một tấm vải trắng phủ kín thân thể ta, chỉ để hở khuôn mặt trắng bệch, không chút sinh khí.
Tôi đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát cảnh mẹ chồng và con trai đang khóc lóc vật vã bên xác ta, cảm duy nhất trong lòng là… cạn lời.
“Con ơi là con! Sao con nỡ bỏ mẹ mà đi như chứ? Mẹ đầu bạc tiễn đầu xanh, mẹ sống sao nổi nữa hả con ơi!”
Mẹ chồng – Trương Tú Hoa gào khóc thảm thiết, gào thì gào, nước mắt chẳng thấy đâu.
“Ba! Dậy mau đi mà! Ba còn chưa mua cho con con Ultraman phiên bản giới hạn mà con muốn nữa!”
Thằng bé Thẩm Kim Bảo – năm tuổi, cũng nức nở gào lên, hai nắm tay nhỏ xíu liên tục thùm thụp vào ngực người đàn ông đã nằm bất kia.
Tôi cúi mắt, giấu đi tia chế giễu nơi đáy mắt, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh toát của Thẩm Thế Hiền.
“Chồng à… sao lại dại dột thế này…”
Tôi nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã xuống mu bàn tay ta. Nước mắt là thật. Nhưng trong lòng tôi chẳng gợn lên một chút đau thương nào, thậm chí còn có hơi buồn .
Tôi nhẹ nhàng xoa tay ta, vẻ ngoài như đang đau khổ luyến tiếc, thực chất là đang kiểm tra mạch đập.
Không có.
Chẳng có tí dao nào cả.
Tôi lại đưa tay lên dưới mũi ta…
Không có hơi thở.
Tôi âm thầm tặc lưỡi cảm thán.
Tên Thẩm Thế Hiền này diễn cũng ra trò đấy chứ, không biết kiếm đâu ra thứ thuốc có thể giả chết y như thật.
Tôi bình tĩnh thu tay về, trong đầu không khỏi hiện lên những tiết cẩu huyết trong bộ truyện “mẹ hiền” mà tôi xuyên vào.
Nguyên chủ – Lâm Nhan, cha mẹ mất sớm, để lại cho ấy một khoản di sản kếch xù.
Sau đó kết hôn với một kẻ nghèo rớt mồng tơi như Thẩm Thế Hiền, ta tin tưởng chồng đến mức dốc toàn bộ gia tài cho ta khởi nghiệp.
Nhưng Thẩm Thế Hiền, một kẻ “phượng hoàng bay ra từ bùn lầy”, vì lòng tham không đáy và mộng tưởng viển vông mà khiến công ty sản.
Không dừng lại ở đó, ta còn bắt tay với mối đầu – cũng chính là thư ký riêng, ôm hết số tiền cuối cùng trong công ty rồi chuồn mất.
Sau đó, hắn ta còn bày trò giả chết, bỏ lại mẹ già bị liệt, con nhỏ năm tuổi và một đống nợ khổng lồ cho nguyên chủ gánh chịu.
Nguyên chủ đúng chuẩn mẫu phụ nữ “tam tòng tứ đức”: ngoan hiền, chịu đựng, cam tâm người tốt.
Một mình ta vừa phải còng lưng trả nợ, vừa gồng gánh nuôi đứa con nghịch ngợm ăn học đại học, lại còn phải hầu hạ mẹ chồng bị đột quỵ.
Dù bị bóc lột, bị nhục, bị ức hiếp, ta vẫn cam chịu như thể đó là lẽ sống.
Mà chua chát nhất… là đứa con mà ta nuôi lớn bằng cả tuổi thanh xuân và nước mắt kia, lại là con trai của Thẩm Thế Hiền và cũ.
Còn con ruột của – ngay từ lúc chào đời đã bị mẹ chồng độc ác lén tráo đổi vì tư tưởng trọng nam khinh nữ, đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
Vậy mà nguyên chủ vẫn không bỏ cuộc.
Dựa vào ý chí thép, vực dậy công ty, trả sạch nợ nần, còn xây dựng lại sự nghiệp thành công rực rỡ.
Nhưng nhiều năm dốc cạn sức lực khiến mắc bệnh suy tim nghiêm trọng.
Lúc đang nằm hấp hối trên giường bệnh, đứa con trai vong ân kia lại vì muốn đoạt tài sản mà nhẫn tâm rút ống thở của .
Còn người chồng “sống lại kỳ diệu” kia thì sao?
Anh ta ôm cũ trong lòng, đứng bên cạnh mẹ già vừa hồi phục, thản nhiên dõi mắt chết dần chết mòn.
Thậm chí còn lạnh lùng buông một câu:
“Lên đường bình an.”
Nghĩ đến đây, máu trong người tôi như sôi lên sùng sục.
Lũ cặn bã…
Các người sẵn sàng nhận lấy màn phản công của tôi chưa?
2.
“Mẹ à, đừng khóc nữa. Mắt mẹ vốn đã kém, khóc mù luôn lại tốn tiền vô bệnh viện đấy.”
Tôi dịu dàng vỗ vai Trương Tú Hoa, giọng nghe như an ủi, trong từng chữ lại ẩn đầy châm chọc.
Trương Tú Hoa lập tức ngẩng đầu, giận dữ chỉ tay vào mặt tôi, nước bọt bắn đầy cả một bên má:
“Tôi không khóc thì còn gì nữa? Con sao chổi như , khắc chết cha mẹ mình chưa đủ, giờ đến cả con trai quý của tôi cũng bị khắc chết nốt!”
Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của bà ta vặn vẹo vì oán độc, như thể muốn nhào đến xé xác tôi tại chỗ.
Trong nguyên tác, chỉ một câu này thôi đã đủ khiến nguyên chủ Lâm Nhan ôm hết mọi tội lỗi về mình, rơi vào vòng xoáy thao túng tâm lý kéo dài suốt hai mươi năm, cuối cùng bị bòn rút đến chết.
Bên cạnh, thằng bé Thẩm Kim Bảo nhanh chóng trốn ra sau lưng bà ngoại, ló đầu ra, ánh mắt cảnh giác tôi:
“Mẹ, mẹ đừng khắc chết con đấy nhé, con còn nhỏ mà…”
Tôi đưa tay ôm ngực, cố ý ra vẻ đau lòng:
“Mẹ, Kim Bảo… nếu hai người đều sợ tôi khắc chết, thì tôi đi ngay bây giờ. Từ nay trở đi, tôi sẽ tránh xa hai người thật xa.”
Trương Tú Hoa sững người.
Bà ta không ngờ tôi lại không theo kịch bản “dâu hiền” như trước.
Ngay sau đó, bà ta liền ngã ngồi xuống đất, gào khóc thê lương đến rung chuyển cả nhà tang lễ, khiến nhân viên xung quanh đều quay lại .
“Con ơi là con! Con xem con cưới phải loại vợ gì thế này! Xác con còn nằm đây chưa nguội, mà nó đã định bỏ rơi cả mẹ già lẫn con thơ! Chi bằng chúng ta chết quách hết cho rồi!”
Thẩm Kim Bảo nhào tới kéo tay tôi:
“Hứ, con không cho mẹ đi đâu! Không có mẹ thì ai nấu cơm cho con ăn, ai cho con cưỡi ngựa chứ!”
Tôi mừng rỡ đến rơi nước mắt, lập tức ngồi xổm xuống ôm chặt lấy thằng bé mập tròn vào lòng:
“Kim Bảo, con không sợ mẹ khắc chết con nữa à?”
“Con… con…”
Thẩm Kim Bảo lắp ba lắp bắp, đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội.
Tôi nghiêm túc thẳng vào mắt nó:
“Kim Bảo này, nếu con không còn mẹ là con ngựa để cưỡi, vẫn còn bà ngoại là ngựa già cho con leo lên mà. Nhưng nhớ lấy—không gì quan trọng hơn là sống, hiểu chưa?”
Kim Bảo liếc Trương Tú Hoa một cái, trong ánh mắt còn lộ ra chút chán ghét, rồi khẽ gật đầu.
Thấy ngay cả cháu trai ruột cũng bắt đầu “lệch kịch bản”, Trương Tú Hoa lập tức hoảng hốt. Bà ta bật dậy khỏi sàn như lò xo, đổi giọng cái rẹt, nét mặt lập tức chuyển từ dữ tợn sang tươi lấy lòng:
“Tiểu Nhan à, nãy mẹ quá, miệng tiện bậy thôi, con đừng để bụng nhé…”
Bà ta còn chưa dứt câu, một nhóm đàn ông cao to vạm vỡ đã bước vào, dáng vẻ dữ tợn như giang hồ.
Gã đàn ông xăm kín cánh tay dẫn đầu vừa nhai trầu vừa liếc mắt xác Thẩm Thế Hiền nằm im trên cáng.
Hắn rút từ sau lưng ra một thanh sắt dài nửa mét, ướm thử lên chân phải của “người chết”, rồi vung tay chém thẳng xuống.
“Rắc—!”
Tôi nghe rất rõ tiếng “rắc”—âm thanh xương gãy vang lên rợn cả sống lưng.
Vậy mà Thẩm Thế Hiền vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Trương Tú Hoa gào thét rồi nhào đến như phát điên, miệng tru tréo:
“A trời ơi, chân con tôi… gãy rồi, gãy thật rồi!”
Tên đại ca xăm mình vung vẩy thanh sắt trong tay, liếc chúng tôi rồi nhếch mép:
“Ồ, là chết thật rồi đấy à?”
Hắn đảo mắt khắp một lượt, giọng lạnh tanh:
“Các người là người nhà của Thẩm Thế Hiền phải không? Nợ của hắn thì các người phải gánh.”
Nghe đến đó, Trương Tú Hoa lập tức đổi sắc mặt, khóc lóc nức nở rồi đột nhiên ngửa cổ… “xỉu” cái rụp.
“Mẹ! Mẹ đừng hù con mà! Mẹ tỉnh lại đi!”
Tôi “hốt hoảng” lên, rồi dùng ngón cái điên cuồng day vào nhân trung bà ta.
Trương Tú Hoa người run lên một cái, mắt vẫn nhắm nghiền.
Hừ, diễn cũng khá đấy.
Tôi day mạnh hơn.
Tôi ấn đến mức nhân trung rớm máu, mà bà ta vẫn quyết không chịu “hồi sinh”.
Mười phút trôi qua, một tên đàn em mặt có vết dao liếc , không chịu nổi nữa mà lên tiếng:
“Nè, chị , không thì gọi 115 đi chứ?”
“Ôi trời, đúng rồi ha! Cảm ơn nhắc nha~”
Vài phút sau, xe cấp cứu hú còi lao tới, nhân viên y tế nhanh chóng đặt bà ta lên cáng.
Tôi nheo mắt, thấy khoé mắt Trương Tú Hoa rịn ra một giọt nước mắt. Hai nắm tay giấu trong tay áo cũng dần thả lỏng.
Giỏi đấy, già rồi mà còn diễn sâu.
Nhưng tôi là con dâu có hiếu mà—nên tôi “đành lòng” leo lên xe cấp cứu theo sau.
Lão già kia, muốn đẩy đống rác rưởi này lại cho tôi? Không có cửa đâu.
Bạn thấy sao?