3.
Tiễn xong “người già”, tôi lại mang “người nhỏ” đến gửi ở nhà trẻ.
Xong xuôi, tôi quay về nhà tang lễ, rút điện thoại gọi thẳng đến nhà hỏa táng.
Trả tiền gấp đôi để ưu tiên.
Rất nhanh, Thẩm Thế Hiền đã bị kéo vào phòng thiêu.
“Người nhà đâu, đưa giấy chứng tử.”
Giọng nhân viên chuyên nghiệp, lạnh tanh như thường lệ.
Giấy chứng tử á?
Trương Tú Hoa và Thẩm Thế Hiền đã chuẩn bị từ trước rồi—diễn kịch phải chuẩn từ A đến Z cơ mà.
Giờ thì tiện cho tôi quá còn gì.
Tôi móc tờ giấy từ trong túi, thản nhiên đưa ra.
Nhân viên kiểm tra xong liền ấn nút truyền băng chuyền.
Tôi lạnh lùng thi thể Thẩm Thế Hiền bị đẩy vào lò thiêu, chỉ một thoáng sau đã bị ngọn lửa đỏ rực nuốt trọn.
Tôi cúi đầu khẽ :
“Đi đường bình an nhé.”
Hai tiếng sau, nhân viên ôm một chiếc hộp nhỏ đi ra, giọng vẫn đều đều:
“Thưa , xin chia buồn.”
Khoảnh khắc tôi đưa tay nhận lấy hộp tro cốt, tim lại bất giác run lên một cái.
Tôi—đã thấy Thẩm Thế Hiền!
Không, phải chính xác hơn: tôi thấy hồn ma của ta.
Linh hồn cháy xém, mơ hồ phát sáng lờ mờ, chân phải từng bị đập gãy còn đang lơ lửng trong không trung như thể chưa quen cảm giác… không còn xác thịt.
“Con đàn bà chết tiệt! Sao dám thiêu tôi?!”
Đôi mắt linh hồn đỏ ngầu, phẫn nộ trừng trừng tôi:
“Cô thật sự tôi rồi đấy, biết không?!”
Tôi đã xuyên sách còn gì không thể xảy ra? Gặp ma thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Tôi như không thấy hắn, bình tĩnh nhận hộp tro cốt, gật đầu cảm ơn nhân viên, rồi quay người bỏ đi.
“LÂM NHAN! ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!!”
Hắn tức tối lao tới, định bóp cổ tôi.
Nhưng bàn tay chỉ xuyên qua cơ thể tôi, chẳng chút tổn thương nào.
Tôi còn phát hiện thêm một điều thú vị: tro cốt ở đâu, hồn ma hắn theo đến đó.
Thế thì lại càng hay.
Tôi nhếch môi, ôm hộp tro cốt, gọi xe đến thẳng bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Trương Tú Hoa đã tỉnh. Bà ta đang cố hết sức ngồi dậy, run rẩy mãi vẫn không nhấc nổi người.
Tôi lập tức đặt hộp tro cốt xuống, bước nhanh tới đỡ bà:
“Mẹ tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Bác sĩ bảo mẹ bị nhẹ máu lên não do , giờ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Trương Tú Hoa nắm chặt lấy tay tôi, mắt đục ngầu đầy vội vã:
“Con dâu à, người thân ở quê tới chưa? Đã đưa xác Thế Hiền về chưa?”
Bà ta từng với tôi, ở quê họ chỉ chấp nhận chôn cất, người chết phải “lá rụng về cội”, mới gọi là yên nghỉ.
Trong nguyên tác, lúc nguyên chủ còn đang bị đám chủ nợ dí đến mức không thở nổi, họ hàng dưới quê đột nhiên kéo lên, không một câu liền vác xác Thẩm Thế Hiền đi chôn. Cũng từ đó, bi kịch “con dâu hiền” chính thức bắt đầu.
Tôi khẽ mỉm :
“Mẹ không cần phải vất vả nữa đâu.”
Tôi ôm lấy hộp tro bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lên:
“Hỏa táng đang giảm giá. Người, con thiêu rồi.”
Bầu không khí trong phòng bệnh thoáng chốc trở nên ngột ngạt.
Trương Tú Hoa trợn tròn mắt, không thể tin nổi:
“Cô… vừa gì?!”
“Tôi , Thẩm Thế Hiền – con trai bảo bối của mẹ – giờ đã hóa thành tro bụi rồi.”
Tôi nhấn từng chữ, từng lời rõ ràng không chút nương tay.
Trương Tú Hoa không thể diễn nổi nữa, như thể bị ai giẫm trúng đuôi, bật dậy gào lên như kẻ điên, hai má run bần bật vì tức giận:
“Đồ độc ác! Tôi đã phải đưa nó về quê an táng mà! Cô coi lời tôi như gió thoảng qua tai à?!”
“Tại sao lại thiêu?! TẠI SAO?! Cô trả con cho tôi! TRẢ CON LẠI CHO TÔI!!!”
Tiếng chửi mắng biến thành tiếng gào khóc xé họng, vang vọng khắp phòng bệnh.
“Aaa… tao phải mày! Giết con đĩ khốn kiếp này!!!”
Hồn ma Thẩm Thế Hiền cũng lao vào đá tôi túi bụi—chỉ tiếc, vẫn chỉ là không khí, hoàn toàn vô dụng.
Tôi kiên nhẫn an ủi bà ta:
“Mẹ à, hỏa táng hay chôn cất thì có gì khác nhau đâu? Người chết là hết, mấy chuyện đó còn quan trọng gì nữa.”
Trương Tú Hoa trừng mắt tôi, ánh mắt độc địa:
“Không giống! Làm sao mà giống ?!”
“Sao lại không giống? Hay là…”
Tôi cố ý dừng lại, đưa tay che miệng ra vẻ ngạc nhiên:
“Hay là… Thế Hiền chưa chết thật?”
Tròng mắt Trương Tú Hoa rung lên dữ dội.
Ngay cả hồn ma Thẩm Thế Hiền cũng khựng lại giữa không trung.
Tôi cụp mắt xuống, thở dài như bất lực:
“Ôi, sao mà còn sống chứ… Tôi mang giấy chứng tử do chính tay mẹ ký đi thiêu mà. Không có giấy đó, người ta đâu cho đốt.”
“Cô… … …”
Trương Tú Hoa run rẩy chỉ vào tôi, “” nửa ngày không ra câu, rồi mắt trợn trắng, người ngửa ra sau ngã thẳng xuống nền cứng.
Thẩm Thế Hiền theo phản xạ nhào tới định đỡ, tay hắn chỉ xuyên qua cơ thể mẹ mình, không níu lại gì. Chỉ có thể trơ mắt bà ta ngã uỵch xuống sàn bệnh viện:
“MẸ! Bác sĩ! Mau cứu mẹ tôi!!”
Tôi đứng cạnh, khóe môi nhếch lên lạnh nhạt.
Cưng mẹ đến thế, thì coi vợ như rác là đúng bài rồi.
4.
Lần này Trương Tú Hoa thật sự bị đột quỵ.
Bác sĩ tôi với vẻ mặt nghiêm trọng:
“Cô Lâm, trạng của mẹ chồng bắt buộc phải nhập viện điều trị. Nhưng chi phí sẽ khá cao, mong gia đình chuẩn bị tinh thần.”
Tôi cúi đầu tờ hóa đơn trong tay, nước mắt bắt đầu trào ra:
“Bác sĩ à… nhà tôi sản rồi. Chồng tôi thì vừa mất, để lại mẹ con tôi với đống nợ. Giờ thật sự không xoay nổi tiền nữa…”
Bác sĩ khẽ thở dài, ánh mắt tôi đầy đồng cảm.
Còn hồn ma Thẩm Thế Hiền thì hoảng hốt bay vòng vòng quanh tôi:
“Lâm Nhan! Tôi cho biết, mẹ tôi nhất định phải chữa! Bà ấy còn giấu một đống tiền riêng đấy! Giấu dưới đệm giường của bà ấy! Mau về nhà lấy đi! Nghe chưa?!”
Ồ hô… Bà già đó còn giấu tiền riêng hả?
Anh chồng quý này đúng là biết “hiếu thảo” đấy.
Mà… số tiền đó, xin phép – giờ là của tôi.
Tôi vừa lau nước mắt vừa nức nở:
“Dù thế nào đi nữa, bệnh của mẹ chồng tôi vẫn phải chữa.”
Thẩm Thế Hiền thở phào:
“Còn biết điều đấy, con đàn bà thối tha.”
Tôi dịu giọng tiếp lời:
“Nhưng… bác sĩ à, phiền kê cho loại thuốc rẻ nhất đi, tôi mang mẹ về nhà tự chăm.”
“Không ! Không thể về!”
Thẩm Thế Hiền bay lơ lửng cạnh tôi, run lên vì tức:
“Nếu mẹ tôi mà có mệnh hệ gì, tôi ma cũng không tha cho !”
Hừ.
Anh bây giờ không phải đã là ma rồi còn gì?
5.
Lúc đang kê thuốc, điện thoại bất ngờ đổ chuông.
Tôi bắt máy—là giáo viên ở nhà trẻ gọi tới:
“Alo, là mẹ của Kim Bảo đúng không ạ? Hôm nay bé có chút xích mích với cùng lớp, không biết chị có tiện đến trường một chuyến không?”
“Xích mích gì cơ?”
“Kim Bảo… bé ấy kéo váy của một nữ. Phụ huynh ấy đang rất giận, hiện tại đang ầm ở trường. Mong chị qua giải quyết ạ.”
“Vâng, tôi đến ngay.”
Tôi bất giác thở dài.
Cái nhà này đúng là—người sau còn tệ hơn người trước.
Tôi cúp máy, đeo theo hộp tro cốt, bắt taxi đến nhà trẻ.
Dĩ nhiên, hồn ma Thẩm Thế Hiền cũng lẽo đẽo bay theo sau.
Còn chưa vào tới văn phòng, tôi đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nức nở.
Mẹ của bé đang ôm con dỗ dành, vừa thấy tôi đã giận sôi máu:
“Tôi hỏi chị đấy! Chị dạy con kiểu gì mà để nó học thói lưu manh từ nhỏ thế hả?!”
“Kim Bảo, xin lỗi ngay!”
Tôi quát lớn, giọng nghiêm khắc không kẽ hở.
Kim Bảo đứng ở góc tường, không những không hề sợ hãi mà còn ngẩng đầu tôi đầy khiêu khích, rồi phụt—phun thẳng một bãi nước bọt vào chân tôi.
Tôi bước thẳng tới, một tay xách cổ áo nó lên như xách một con gà con, lôi ra trước mặt phụ huynh kia:
“Tôi lại lần nữa—xin lỗi ngay!”
Kim Bảo đảo tròng mắt, miệng chu ra cãi bướng:
“Thì chỉ là kéo váy chút xíu thôi mà. Con mà cởi quần cho ấy lại chẳng huề cả làng à?”
“Con…!!!”
Mẹ của bé trừng mắt tôi và Kim Bảo, tức đến mức mặt tím tái.
“Tôi xin lỗi. Chuyện này nhất định tôi sẽ cho chị và con một lời giải thích thỏa đáng.”
Tôi đảo mắt quanh, thấy bên bồn hoa có một cành dây leo to bằng ngón tay cái. Tôi bẻ phăng, vung tay túm lấy Kim Bảo, “bốp!”—một cú quất thẳng vào mông nó.
Kim Bảo lập tức gào lên như bị lột da, vùng vẫy điên cuồng:
“Mẹ gì đấy! Mẹ dám đánh con! Con sẽ méc bà nội, bảo bà đánh chết mẹ luôn!”
Bà nội con giờ còn lo không nổi thân bà ấy nữa kìa.
“Còn dám láo à? Hôm nay không dạy mày, tao không mẹ mày nữa!”
“Hu hu hu! Mẹ là đồ ác độc! Mẹ không phải mẹ con!”
Chuẩn rồi.
Tôi chẳng buồn phản bác, chỉ ra tay mạnh hơn.
“Lâm Nhan! Cô dừng tay lại ngay cho tôi! Con trai tôi kéo váy nó là nể mặt nó rồi!
Bình thường thì ra giả vờ dịu dàng ngoan ngoãn trước mặt tôi, giờ tôi vừa chết là lòi đuôi cáo đúng không?!”
Hồn ma Thẩm Thế Hiền gào rú như điên, sợ tôi “lỡ tay” đánh hỏng báu vật nhà hắn.
Thượng bất chính, hạ tất loạn.
Nguyên chủ ngày trước coi thằng nhóc này như tổ tông mà hầu hạ, không nỡ nặng nửa câu, càng không dám tay.
Còn tôi?
Tôi không phải ta.
Đối phó với loại “tiểu ác ma” như thế này, cứ phải gậy cho nhớ đời.
“Hu hu hu! Đau quá! Mẹ ơi con sai rồi, mẹ đừng đánh nữa mà…”
Kim Bảo khóc như mưa, nước mắt nước mũi chảy tùm lum đầy mặt.
Phụ huynh và giáo thấy đánh cũng đủ rồi, bèn chạy lại can:
“Thôi thôi, bé còn nhỏ, đánh hư thì khổ…”
“Phải đấy, nó cũng nhận ra sai rồi…”
Tôi mới dừng tay, ánh mắt lạnh tanh liếc sang Kim Bảo:
“Thôi là thôi à? Hôm nay không cho nó biết sai thì sau này còn họa lớn hơn. Đến lúc đó không phải đánh vài roi là xong đâu.”
Kim Bảo bị ánh mắt tôi dọa run rẩy, nức nở mở miệng:
“Xin lỗi… Mỹ Mỹ… Tớ sai rồi… tớ không nên kéo váy cậu…”
Lúc này tôi mới hài lòng gật đầu, ném cành roi qua một bên:
“Nhớ kỹ bài học hôm nay. Lần sau tái phạm, không chỉ là đánh mông đâu.”
Bạn thấy sao?