9.
Cuối tuần hiếm hoi tôi mới ngủ nướng một chút.
Thế mà chuông cửa cứ réo liên hồi khiến huyệt thái dương giật giật như muốn nổ tung.
“Ai trời! Mới sáng sớm đã !”
Tôi cau có ra mở cửa.
Ngoài cửa là mấy tên đàn ông bặm trợn, đúng là đám đòi nợ từng xuất hiện trước đó.
“Ồ, cuối cùng cũng chịu mở cửa rồi hả?”
Gã xăm trổ đứng đầu tôi bằng ánh mắt giễu cợt, còn tiện thể liếc nhanh qua bộ đồ ngủ xộc xệch và mái tóc rối như ổ quạ của tôi.
Tôi bộ sợ hãi, giọng mềm nhũn:
“Căn nhà đang chuẩn bị bán đấu giá rồi. Tiền bán sẽ tự chuyển vào tài khoản của các thôi…”
“Bớt chơi trò câu giờ đi.”
Hắn ngắt lời, hừ lạnh:
“Bán căn nhà đó cùng lắm chỉ đủ trả gốc. Tiền lãi vẫn còn hai triệu chưa tới đấy.”
Nói rồi hắn ngang nhiên đẩy tôi sang một bên, dẫn theo mấy tên đàn em sấn sổ bước vào nhà.
Tôi bị đẩy loạng choạng, ngã ngồi xuống đất, ho khan một tràng, tay ôm ngực như thể bị thương nặng lắm.
Tên xăm trổ khom người, nhếch mép quan sát tôi từ trên xuống dưới:
“Nhìn cũng còn tạm đấy… Hay là bán thân gán nợ cho chồng đi?”
Tôi chậm rãi ngước mắt, khóe môi cong lên đầy giễu cợt:
“E là… các sắp thất vọng rồi.”
Tôi ho sặc sụa bò dậy, lảo đảo bước tới tủ giày nơi treo chiếc túi vải bố, lục ra một tờ giấy bệnh án nhàu nát.
Tay run rẩy, tôi đưa tờ giấy tới trước mặt tên đầu trọc, giọng yếu ớt:
“Tôi… khụ khụ… tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối rồi… sống chẳng bao lâu nữa đâu…”
“Tôi biết… chồng tôi có một nhân tên là Anna, là thư ký của ta.
Trước khi tự tử, tài khoản công ty đột nhiên có một khoản tiền lớn chảy ra ngoài. Tôi nghi ngờ…”
Chưa hết câu, ánh mắt của mấy tên đòi nợ lập tức sáng rực như chó ngửi thấy máu.
Không cần thêm, bọn chúng đã đồng loạt quay đầu rời khỏi nhà, chẳng thèm ngó ngàng gì đến tôi nữa.
Nhìn bóng lưng của bọn chúng vội vã khuất dần khỏi tầm mắt, tôi chậm rãi nhếch môi—nét nhàn nhạt, sắc như dao.
10.
Ngày nào cũng phải “phục vụ” Trương Tú Hoa, tôi cũng bắt đầu thấy mệt mỏi.
Thế nên tôi quyết định—đưa bà ta về quê giao lại cho em ruột chăm.
Năm xưa em bà ta bị bà chèn ép không ít, thậm chí còn bị nát cả gia đình.
Nói không quá, mối hận giữa hai người sâu không thấy đáy.
Tôi gọi điện dỗ ngon dỗ ngọt: mỗi tháng sẽ chu cấp tiền đều, chỉ cần bà chị còn sống là .
Tôi tin, người em ấy nhất định sẽ “chăm sóc” Trương Tú Hoa còn tận hơn tôi.
Từ hôm bị tôi dạy một trận ra trò, Kim Bảo có vẻ ngoan ngoãn hơn hẳn.
Hôm nay còn chủ xuống bếp nấu cơm giúp tôi—đúng là “hoà thượng leo mái đình, cưỡi cả chùa” rồi.
Nghĩ bụng đây có lẽ là bữa cơm cuối cùng trước khi “tiễn bà ngoại lên đường”, tôi cũng “rộng lượng” nấu cho Trương Tú Hoa một nồi canh gà.
Trương Tú Hoa đã mấy tháng trời không ăn món nào ra hồn, vừa ngửi thấy mùi thịt liền như hổ đói vồ mồi, ăn một lèo ba bát canh.
Thẩm Thế Hiền tôi, hừ lạnh:
“Cũng còn chút lương tâm đấy.”
Trương Tú Hoa vỗ bụng đầy mãn nguyện, vừa ợ một cái thì đột nhiên trợn trắng mắt, sùi bọt mép, ngã lăn ra sàn.
“MẸ!!!”
Thẩm Thế Hiền gào lên hoảng loạn:
“Con đàn bà độc ác! Cô đã gì mẹ tôi hả?!”
Kim Bảo cũng nghe tiếng chạy ùa tới:
“Mẹ ơi! Bà bị sao thế?”
Nó vừa thấy Trương Tú Hoa nằm co giật trên đất, lập tức tái mét mặt.
Tôi không kịp trả lời, lập tức cầm điện thoại gọi cấp cứu 115.
Tại bệnh viện, tôi đứng lặng trước cửa phòng cấp cứu, chờ bác sĩ đưa ra chẩn đoán.
Kim Bảo ngồi bên ghế chờ, cúi đầu bấm ngón tay đếm cái gì đó.
Tôi thấy bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, liền lập tức chạy tới:
“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?”
“Xin chia buồn. Bệnh nhân trúng độc quá nặng, đã không qua khỏi.”
“Trúng độc?”
Tôi sững người. “Sao có thể trúng độc ?”
“Chúng tôi phát hiện trong chất nôn của bệnh nhân có độc tố của Amanita muscaria—một loại nấm kịch độc.”
Độc tố nấm tán trắng?
Loại nấm này mà ăn nhầm, nhẹ thì nôn mửa, tiêu chảy, hoang tưởng; nặng thì tử vong.
Tôi quay phắt lại, trừng mắt Kim Bảo:
“Kim Bảo, là… là con phải không?!”
Kim Bảo “oa” lên một tiếng rồi gào khóc như xé họng:
“Hu hu hu! Con không muốn bà nội đâu! Con chỉ muốn mẹ bị tiêu chảy thôi mà!”
Cả người tôi lạnh toát.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Có những đứa trẻ đúng là… chỉ là trẻ con.
Nhưng cũng có những đứa—trời sinh đã là ác quỷ.
Kim Bảo bị đưa về đồn cảnh sát.
Nó khóc lóc suốt, miệng không ngừng rằng không biết loại nấm đó ăn nhiều sẽ chết người.
Cảnh sát dạy dỗ nó một trận ra trò, vì nó còn quá nhỏ lại vô ý họa nên chỉ bị tạm giữ vài hôm rồi thả về.
Từ cuộc đối thoại giữa tôi và Kim Bảo, Thẩm Thế Hiền cuối cùng cũng nhận ra — đứa con trai mà hắn nâng như trứng chính là người đã vô chết mẹ hắn.
Hắn gào lên trong cơn sụp đổ, quỳ sụp xuống đất, hai mắt đỏ ngầu, máu lệ trào ra như dòng nước nghẹn ngào.
Tôi lạnh lùng liếc hắn một cái, không thèm gì, chỉ lẳng lặng thu dọn đồ đạc của Kim Bảo.
Quần áo.
Đồ chơi.
Sách vở.
Từng món từng món, tôi nhét hết vào chiếc vali to tướng.
Kim Bảo đứng ở cửa phòng, ánh mắt hoang mang:
“Mẹ ơi… mẹ đang gì ?”
Tôi dừng tay, nghiêng đầu thẳng vào nó:
“Thật ra… con không phải con ruột của mẹ. Bây giờ, mẹ sẽ đưa con về với mẹ ruột của con.”
Kim Bảo đứng đơ tại chỗ, hai mắt tròn xoe, như thể chưa kịp hiểu hết lời tôi .
Thẩm Thế Hiền lập tức bay tới trước mặt tôi, nắm chặt tay, tiếng nghiến răng gần như vang lên thành tiếng:
“Lâm Nhan, biết Kim Bảo không phải con từ khi nào? Cô còn biết những gì nữa?”
Tôi chẳng buồn đáp.
Đeo hũ tro cốt lên lưng, nhấc vali nhét Kim Bảo vào ghế sau xe, rồi thẳng tiến đến vị trí đã định sẵn.
11.
Tôi đến đúng địa chỉ mà thám tử tư gửi, gõ vào cánh cửa sắt rỉ sét của một căn nhà trọ cũ kỹ.
Gõ mãi cửa mới chịu mở.
Vừa thấy lại người trong mộng năm xưa, khuôn mặt cháy xém của Thẩm Thế Hiền cũng dãn ra vài phần dịu dàng:
“Anna… nhớ em quá… Nhưng sao em lại sống ở nơi tồi tàn thế này?”
Tôi đứng một bên, trong lòng không ngừng trợn trắng mắt.
Buồn nôn thật sự.
Anna đứng giữa cửa, gương mặt tiều tụy, ánh mắt lạnh lẽo căm hận tôi:
“Cô đến đây gì? Đám đòi nợ đó có phải do dẫn tới không?”
Nhìn bộ dạng sa sút này của ta, tôi đoán chắc mấy tên đó cũng đã “ghé thăm” đúng địa chỉ.
Tôi lạnh:
“Cô với Thẩm Thế Hiền lén lút chuyện xấu sau lưng tôi.
Vậy tôi chút ‘chuyện xấu’ để đáp lễ… không quá đáng chứ?”
Tôi nhướng mày, giọng sắc như dao:
“Cô nên thấy may là hôm nay tôi còn đứng đây chuyện với , chứ không phải là công an gõ cửa mời đi thăm trại giam.”
Anna nghẹn họng, ánh mắt dao :
“…Cô tới tìm tôi rốt cuộc muốn gì?”
“Tôi thay nuôi con từng ấy năm, giờ… tôi trả lại nó cho người có ‘trách nhiệm’.”
Tôi lùi một bước, nghiêng người sang một bên, chỉ tay về phía sau—nơi Kim Bảo đang đứng lặng thinh.
Khoảnh khắc Anna thấy Kim Bảo, gương mặt ta đông cứng lại.
Giọng cũng không còn giữ bình tĩnh:
“Cô… gì cơ?”
“Tôi —đây là con trai của . Kim Bảo. Tôi đem trả lại cho rồi.”
Tôi lặp lại câu ban nãy, giọng vẫn điềm nhiên, không chút dao .
“Cãi nhau cái gì đấy? Có để người ta ngủ không hả?!”
Một giọng nam ồm ồm, bực bội vang ra từ trong nhà.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao to lực lưỡng xuất hiện ở cửa, gương mặt còn ngái ngủ, vẻ mặt khó chịu.
Tôi chết đứng tại chỗ.
Dáng người này… đường nét này…
Tại sao lại giống Kim Bảo đến ?!
Không chỉ mình tôi ngẩn ra. Ngay cả hồn ma Thẩm Thế Hiền cũng đờ người giữa không trung.
Khi hắn thấy Kim Bảo, còn đến mức lao tới ôm chầm lấy thằng bé, bật sảng khoái:
“Kim Bảo! Con trai của ba đến rồi!”
Anna hoảng hốt kéo tay gã đàn ông:
“Đừng ôm nữa! Nhà mình lấy đâu ra tiền mà nuôi con!”
Tên đàn ông ngáp dài, thờ ơ :
“Nuôi gì mà nuôi? Nó mập thế này, cho nó clip mukbang là kiếm tiền ngay.”
Kim…
Kim Bảo…
Không chỉ không phải con tôi.
Mà cũng không phải con của Thẩm Thế Hiền.
Tôi…
Chẳng lẽ vừa mở một nhiệm vụ ẩn trong cốt truyện sao?
Ha ha ha ha ha ha!
Cả Quỳnh Dao bà bà cũng không dám viết ngược tới mức này!
Tôi Thẩm Thế Hiền đang gào rú điên cuồng, nhào tới đá cặp đôi “cẩu nam nữ” kia:
“Lũ khốn! Lũ cặn bã! Tao chết tụi bay!!!”
Ê này, Thẩm Thế Hiền…
Làm ơn có chút não đi.
Đừng đám khoảnh khắc gia đình đoàn tụ ấm lòng của người ta chứ?
Bạn thấy sao?