12.
Giữa màn đêm đen đặc như mực.
Tôi một tay cầm vô lăng, lao vun vút trên con đường vắng như xé gió.
Thẩm Thế Hiền ngồi lơ lửng ở ghế phụ, tôi rất lâu. Sau cùng, cúi đầu, giọng khàn đặc vang lên:
“Lâm Nhan… xin lỗi…”
Tôi đạp phanh kịch liệt, bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành âm thanh chói tai, vang vọng trong màn đêm im ắng đến rợn người.
“Anh tưởng… chỉ một câu xin lỗi là xong sao?”
Giọng tôi nhẹ tênh, lạnh đến tận xương.
Hắn trợn mắt, cả linh hồn run lên, hồi lâu sau mới khó khăn cất lời:
“Em… em thấy sao?”
Tôi chỉ nhếch môi lạnh, không đáp.
Thay vào đó, tôi tháo dây an toàn, vươn tay ra sau, cầm lấy hũ tro cốt của hắn.
Mở cửa xe, tôi bước ra, đi thẳng tới miệng một cống thoát nước ven đường.
Hai mắt đỏ ngầu của Thẩm Thế Hiền lập tức tràn đầy hoảng loạn.
“Cô… định gì?!”
Tôi cúi đầu, hũ tro trong tay, ánh mắt lạnh như sương:
“Người già tôi lo xong rồi, đứa nhỏ cũng trả lại rồi…
Giờ thì đến lượt .”
“Cô… biết trong canh gà có vấn đề từ trước?!
Cô cố để mẹ tôi ăn phải phải không?! Đồ đàn bà độc ác! Hại tôi chết còn chưa đủ, giờ luôn cả mẹ tôi?!”
Tôi nhún vai, giọng thờ ơ:
“Anh sao cũng .
Dù gì… đây cũng là lần cuối tôi gặp .”
Nói rồi, tôi giơ tay chuẩn bị đổ toàn bộ tro cốt vào miệng cống.
“Không! Đừng mà!!!”
Thẩm Thế Hiền gào thét điên cuồng, tiếng kêu thảm thiết chứa đầy sợ hãi và tuyệt vọng:
“Lâm Nhan! Nể vợ chồng một thời… coi là cái rắm mà tha cho đi…”
Tôi không buồn đáp lại tiếng gào thảm của hắn, chỉ lạnh lùng lật úp bàn tay.
Toàn bộ tro cốt trong hũ bị tôi dốc thẳng xuống cống ngầm.
“AAAAAAAA——!”
Tiếng hét xé họng của Thẩm Thế Hiền vang vọng rồi tan biến trong chiều sâu tối tăm và ẩm ướt của cống rãnh.
Loại cặn bã như hắn, đáng phải ở lại nơi bẩn thỉu, hôi thối nhất trần đời.
Vĩnh viễn.
Tôi tiện tay ném luôn cái hũ tro rỗng vào thùng rác bên vệ đường, quay lại xe, ngồi vào ghế lái.
Bỗng thấy không khí quanh mình nhẹ bẫng—sạch sẽ, dễ thở đến lạ.
Tôi mở một bản nhạc tươi sáng, khởi xe.
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.
“Chào Lâm, tôi là thám tử tư điều tra tung tích con . Tôi đã tìm thấy rồi.”
Tôi nắm chặt vô lăng, giọng trầm ổn:
“Vất vả cho rồi. Cô bé đang ở đâu?”
“Tôi đã gửi định vị qua điện thoại cho .”
Tôi liếc vị trí trên bản đồ. Ngay lập tức quay đầu xe.
Con của nguyên chủ—đứa bé bị tráo ngay từ lúc mới sinh—hiện đang sống ở một thị trấn hẻo lánh.
Khi tôi tìm con bé, em đang mặc bộ quần áo rách nát, người gầy trơ xương như cành khô.
Khuôn mặt nhỏ đen nhẻm vì nắng gió, … đôi mắt đen lay láy ấy lại sáng đến lạ thường.
Tôi không buồn đáp lại tiếng gào thảm của hắn, chỉ lạnh lùng lật úp bàn tay.
Toàn bộ tro cốt trong hũ bị tôi dốc thẳng xuống cống ngầm.
“AAAAAAAA——!”
Tiếng hét xé họng của Thẩm Thế Hiền vang vọng rồi tan biến trong chiều sâu tối tăm và ẩm ướt của cống rãnh.
Loại cặn bã như hắn, đáng phải ở lại nơi bẩn thỉu, hôi thối nhất trần đời.
Vĩnh viễn.
Tôi tiện tay ném luôn cái hũ tro rỗng vào thùng rác bên vệ đường, quay lại xe, ngồi vào ghế lái.
Bỗng thấy không khí quanh mình nhẹ bẫng—sạch sẽ, dễ thở đến lạ.
Tôi mở một bản nhạc tươi sáng, khởi xe.
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.
“Chào Lâm, tôi là thám tử tư điều tra tung tích con . Tôi đã tìm thấy rồi.”
Tôi nắm chặt vô lăng, giọng trầm ổn:
“Vất vả cho rồi. Cô bé đang ở đâu?”
“Tôi đã gửi định vị qua điện thoại cho .”
Tôi liếc vị trí trên bản đồ. Ngay lập tức quay đầu xe.
Con của nguyên chủ—đứa bé bị tráo ngay từ lúc mới sinh—hiện đang sống ở một thị trấn hẻo lánh.
Khi tôi tìm con bé, em đang mặc bộ quần áo rách nát, người gầy trơ xương như cành khô.
Khuôn mặt nhỏ đen nhẻm vì nắng gió, … đôi mắt đen lay láy ấy lại sáng đến lạ thường.
Lẽ ra, cái tuổi này bé phải vô tư nô , vô lo vô nghĩ.
Vậy mà lúc tôi đến nơi, con bé lại đang đứng bên lề đường, ôm trong tay một cái bát sứt mẻ bẩn thỉu, run rẩy ngửa tay xin ăn từng người qua đường.
“Chú ơi… thương con với…
Cho con xin cái bánh bao đi, con đã hai ngày chưa ăn gì rồi…”
Nhưng điều khiến tôi chua xót nhất—là khi cuối cùng xin một cái bánh bao, bé lại bẻ ra hơn nửa cái, dúi vào tay một bé nhỏ hơn đứng cạnh:
“Em ăn đi… chị không đói đâu…”
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy có thứ gì đó mặn mặn, chát chát trượt xuống nơi khóe môi.
Là nước mắt.
Tôi hít sâu một hơi, bước tới trước mặt con bé, ngồi xổm xuống, ánh mắt dịu dàng nhất có thể:
“Bé con… con tên là gì?”
Con bé nghiêng đầu, đôi mắt to đen láy lấp lánh như vì sao:
“Cháu tên là Tiểu Thảo. Còn là ai ạ?”
Tôi , nhẹ nhàng ôm lấy em vào lòng:
“Bảo bối… là mẹ con. Mẹ đến đón con về nhà rồi đây.”
Sau đó, tôi đưa con đi lại giấy tờ, nhập khẩu đàng hoàng.
Tôi đặt lại tên cho con bé—một cái tên trọn vẹn, đầy thương:
Lâm An Hảo.
Nguyện đời con, năm tháng mỉm với con.
Nguyện đời con, bình an và tốt lành mãi mãi.
-Hết-
Bạn thấy sao?