15
Thực sự là trúng số độc đắc, vào một buổi tối sau đó một tháng, trúng giải “oan gia ngõ hẹp”.
Hôm đó, Cố Trần muốn tôi đi dự tiệc rượu cùng hắn. Mỗi ngày đều phải đi cùng hắn rồi, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng bị hắn bắt việc.
Người giúp việc như tôi cuối cùng cũng cứng rắn một lần, kiên quyết từ chối. Nhưng tên Cố Trần này lại ra chiêu độc.
Hắn một câu “Không có em bên cạnh sẽ hoảng loạn”, tôi không chịu nổi, đành đi theo.
Sau đó nghĩ lại thấy không đúng. Hắn hoảng loạn cái khỉ gì chứ. Người khác thấy hắn mới hoảng loạn thì có.
Cố Trần cầm ly rượu đi giao thiệp khắp nơi, tôi thì canh quầy đồ ăn tự chọn ăn ngấu nghiến. Sau khi ăn hai miếng bánh mousse, bị Tống Dư Hoài gọi lại.
“Ninh tiểu thư, có thể chuyện một lát không?”
Tôi và Tống Dư Hoài đứng bên cửa sổ, nghe ta kể chuyện.
“Năm năm trước, tôi đã gặp một kỳ lạ, ấy từ trên trời rơi xuống bên cạnh tôi.”
Tống Dư Hoài một tiếng: “Cô ấy còn mình là thần tiên.
“Tất nhiên tôi không tin, để chứng minh, ấy dỗ tôi nhắm mắt lại, chỉ cần đếm đến ba, ấy sẽ biến mất.
“Mặc dù tôi không tin, tôi cũng không muốn ấy biến mất, bởi vì ấy rất xinh đẹp.”
Tôi giả vờ hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tống Dư Hoài thẳng vào mắt tôi : “Sau đó tôi bỗng nhiên ngất xỉu, khi tỉnh lại thì ấy đã biến mất rồi.”
Tôi hơi áy náy.
Xin lỗi nha, lúc đó tôi cũng bất đắc dĩ mới .
Tống Dư Hoài tiếp tục : “Tôi biết đó không phải là mơ, tôi đã tìm ấy rất lâu, không thấy, có lúc tôi nghĩ có lẽ ấy thực sự là thần tiên, nên mới biến mất không một dấu vết như .
“Cho đến khi gặp . Cô và ấy trông giống nhau như đúc.”
Câu cuối cùng này, Tống Dư Hoài rất chắc chắn.
Tôi không trả lời, chỉ hỏi ta một câu: “Anh tìm ấy gì? Thích ấy xinh đẹp sao?”
Tống Dư Hoài lắc đầu, trong mắt có chút m.ô.n.g lung.
“Không biết.”
Tôi hóa thân thành chuyên gia tư vấn tâm lý.
“Có lẽ ‘ ấy’ trong lời chỉ là một giấc mơ do chính tự tạo ra, cho dù không phải là mơ, người có thể tùy tiện bước vào rồi lại bước ra khỏi cuộc đời người khác hay là thần tiên gì đó, đều không phải là người tốt đẹp gì, không đáng để lưu luyến như .”
Anh là nam chính đấy, nữ chính mới là người đáng để lưu luyến. Chỉ là không biết nam chính kiếp này có nhận ra nữ chính hay không.
Thật đáng lo lắng.
Tôi ra xa, có chút bất ngờ.
Nữ chính cũng ở đây sao. Tô Nhược Tuyết mặc chiếc váy trắng, tóc búi cao, giống như thiên nga trắng .
Tôi định chỉ cho Tống Dư Hoài xem.
Mau kia, đây mới là “định mệnh” của này.
Kết quả lại phát hiện ánh mắt của Tô Nhược Tuyết luôn dán vào người Cố Trần.
Tôi hơi sững sờ.
Đầu lại bắt đầu ngứa rồi.
Tống Dư Hoài hỏi tôi sao , có phải không khỏe hay không.
Tôi lắc đầu: “Không sao.”
Cũng không chuyện Tô Nhược Tuyết cho ta biết nữa. Một lúc sau, tôi phát hiện Cố Trần đang xung quanh, có lẽ là đang tìm tôi.
Tôi và Tống Dư Hoài tạm biệt.
Cuối cùng, tôi một câu: “Tôi không phải người đang tìm, cũng mong Tống tiên sinh sau này đừng tìm tôi kể chuyện nữa, tôi sợ Cố Trần hiểu lầm.”
Tống Dư Hoài là người thông minh, tôi tin ta có thể hiểu . Nói xong, tôi không quan tâm đến vẻ thất vọng trong mắt Tống Dư Hoài, bước về phía Cố Trần.
16
Trên đường về, tôi dựa vào cửa sổ xe nhớ lại ánh mắt Tô Nhược Tuyết Cố Trần, giống như con quỷ cái lại tràn đầy thương. Ánh mắt này xuất hiện trên người Tô Nhược Tuyết thực sự rất kỳ lạ.
Càng nghĩ, không hiểu sao, mặt tôi càng ngày càng nóng.
Tôi dứt khoát dán mặt vào cửa sổ xe vô ích. Cơn nóng bức trong người tôi như dung nham, tuôn trào ra ngoài.
Cố Trần ra tôi bất thường, dùng mu bàn tay chạm vào trán tôi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Căn bản không cho Cố Trần cơ hội rút tay về, tôi như bạch tuộc bám vào người hắn.
Giọng của Cố Trần lập tức trở nên khàn khàn, hắn hạ giọng : “Đừng nhúc nhích.”
Tôi nằm trên n.g.ự.c hắn, cơn nóng bức trong lòng càng thêm dữ dội.
Mặt tôi đỏ bừng ngẩng đầu hắn: “Cố Trần, em nóng, giúp em với……”
Những chuyện xảy ra sau đó tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ bên tai có những nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, không khí dần trở nên khan hiếm, khiến người ta choáng váng.
Ngày hôm sau thức dậy thì mặt trời đã lên cao. Tôi vội vàng ngồi dậy, eo truyền đến cơn đau nhức. Có lẽ do tôi tác quá lớn, đánh thức người bên cạnh.
Cố Trần chậm rãi mở mắt, giọng vẫn khàn khàn như cũ: “Đi đâu thế?”
Tôi cứng người trả lời: “Đi nấu cơm.”
Một tràng khẽ truyền đến: “Từ bao giờ thì nhà chúng ta lại nấu cơm?”
“Nhan Nhan, em nghiện người giúp việc rồi sao?”
Nhan Nhan?
Tim tôi run lên, quay đầu hắn, học theo giọng điệu của hắn hỏi ngược lại.
“Nếu không thì gì?”
Một bàn tay lớn ôm lấy eo tôi, lật ngược tôi lại, đè xuống giường. Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi. Cố Trần rõ từng chữ: “Làm Cố phu nhân.”
(Chanh: Awwww ngọt chớt tui rồi các bà ơi, toy cũm muốn có ny như này huhuuuu)
Bạn thấy sao?