Xuyên Vào Giường Trùm [...] – Chương 21

Chương 21-23

21

Cố Trần đưa lên xe cấp cứu vẫn không buông tay tôi ra, còn cố gắng giơ tay lên lau nước mắt cho tôi.

Bị tôi ấn xuống, Cố Trần cong ngón tay, ra hiệu cho tôi cúi xuống. Môi hắn dán vào tai tôi, giọng yếu ớt lại rất nghiêm túc:

“Anh không phải không thích em.

“Bởi vì thích, nên mới dẫn em về nhà, bởi vì sợ em biến mất, nên đi đâu cũng muốn dẫn em theo, bởi vì muốn ở bên em mãi mãi, nên mới muốn em Cố phu nhân.

“Ninh Nhan, em.”

Tôi hít hít mũi, không muốn khóc. Nhưng tôi thực sự không kìm .

Tối hôm Cố Trần đi công tác ngày đầu tiên, bởi vì không nghe thấy hệ thống thông báo “Nhiệm vụ hoàn thành” mà cảm thấy khó chịu, thậm chí còn uống rượu giải sầu.

Lượng rượu của tôi không tốt lắm, uống nhiều rồi càng nhiều. Sau khi say, tôi đã gọi điện cho Cố Trần. Sau một tiếng “tút”, đầu dây bên kia đã nhấc máy.

Chưa đợi Cố Trần lên tiếng, tôi đã tuôn ra một tràng.

Tôi hỏi hắn tại sao không thích tôi mà lại lên giường với tôi, tại sao không thích tôi lại những lời khiến người ta hiểu lầm như .

“Cố Trần, tại sao lại không thích em?”

“Cố Trần, nếu không thích em nữa, em sẽ c.h.ế.t mất.”

“Cố Trần, thích em đi, như thì em có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi, em muốn về nhà.”

……

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên khắp cả con đường. Âm thanh thông báo mà tôi mong chờ đã lâu vang lên trong đầu.

“Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành, sẽ trở về thế giới ban đầu trong vòng ba ngày tới.”

22

Cố Trần bị thương ở bụng. Hắn ra tay có chừng mực, vết thương không quá sâu lại hôn mê bất tỉnh.

Trong khoảng thời gian đó, Tống Dư Hoài có đến một lần, lặng lẽ ngồi một lúc rồi đi. Ngoài ta ra, không còn ai khác đến nữa.

Từ lúc tôi gặp Cố Trần, hình như hắn luôn là một người độc như .

Tôi và hắn cũng giống nhau.

Ngày tôi đ.â.m hỏng gương chiếu hậu của hắn, những lời tôi cũng không phải hoàn toàn là dối. Nào là trên không có người già, dưới không có con nhỏ, một mình bơ vơ.

Tôi có ba mẹ. Nhưng họ đều không cần tôi.

Bởi vì tôi là con , cho nên từ khi tôi mới sinh ra, họ đã lên kế hoạch cho tôi đi con nuôi.

Bị bà ngoại ngăn cản, họ liền ném tôi cho bà ngoại nuôi.

Ba mẹ rất hiếm khi đến thăm tôi.

Sau này họ ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới, ngay cả chút “hiếm hoi” cũng không còn.

Sau khi bà ngoại qua đời, tôi không còn người thân, từ đó bắt đầu cuộc sống một mình. Nhưng sau khi xuyên sách, tôi đã có hệ thống.

Mặc dù không thể thấy sờ chạm, dù sao cũng có người chuyện giải sầu, tôi cũng không còn độc nữa.

Nhưng ngoài tôi ra, hình như Cố Trần không còn ai khác.

Lần đầu tiên tôi nảy sinh ý nghĩ muốn ở lại đây. Nhưng hệ thống lại : “Theo quy định, kí chủ phải trở về thế giới ban đầu.”

Tôi thất vọng cúi đầu.

“Nhưng mà——

“Ai bảo tôi và kí chủ có duyên chứ, thì lệ cho kí chủ ở lại đi, có thời hạn, mười năm.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lẩm bẩm : “Mười năm rồi, mười năm rất dài.”

Mãi sau này tôi mới biết, sự lệ này là do hệ thống đã dùng một nửa năng lượng của mình để đổi lấy.

23

Một năm sau, vào sinh nhật Cố Trần, tôi và Cố Trần kết hôn. Đêm tân hôn, Cố Trần tặng cho tôi rất nhiều thứ. Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, siêu xe, thẻ ngân hàng ……

Ngoài những thứ này ra, còn có một đống đồ chơi nhỏ nhỏ. Tôi lấy một con cừu bông ra.

“Sao lại tặng em cái này?”

“Bởi vì có lần nghe em mớ rằng em đã đánh mất một con cừu, tặng cho em một con để bù vào.”

Tôi: “…”

Di chứng của việc sống ở bãi cỏ quá lâu.

“Em cũng có thứ muốn tặng cho .”

Mắt Cố Trần lóe lên tia sáng. Tôi lấy từ phía sau ra một cuốn sách dày cộp về luật pháp, giơ lên trước mặt hắn.

Cố Trần im lặng.

Tôi giải thích: “Tặng cho cái này là để nhắc nhở phải một công dân tốt, không những chuyện như thâu tóm, giam giữ người bất hợp pháp gì đó, biết chưa?”

Cố Trần dùng ánh mắt dò xét tôi: “Nhan Nhan, nghe em câu này giống như là từng những chuyện đó rồi ?”

Tôi cuống quýt lắc đầu: “Em không có thế, chỉ là để phòng bệnh cho chắc thôi.”

Cố Trần bỗng nhiên sa sầm mặt xuống.

“Vậy em có từng nghĩ, nhỡ đâu nghiên cứu kỹ lưỡng, chuyên môn khoan thủng luật pháp thì sao?”

Tôi trợn mắt.

Góc độ này tôi chưa từng nghĩ đến.

Tôi lặng lẽ cất cuốn sách kia đi. Cố Trần nhanh tay lẹ mắt, giật lấy rồi đặt lên bàn. Sau đó vẻ mặt bất mãn trong đôi mắt phượng như muốn tràn ra ngoài.

Hắn ôm tôi lên, đặt xuống giường. Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi.

“Anh giận rồi, rốt cuộc trong lòng Nhan Nhan nhà , là kẻ ác nhân tày trời đến mức nào ?”

Tôi muốn giải thích. Nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt trở vào.

Sáng hôm sau thức dậy, Cố Trần vẻ mặt thoả mãn, ôm tôi không buông.

Hắn : “Nhan Nhan, trước đây từng mơ thấy một tiên nữ tỷ tỷ, ấy muốn đương với .”

Tôi thuận theo lời hắn hỏi: “Ồ, sau đó thì sao?”

Cố Trần nắm tay tôi.

“Đã đương rồi, bây giờ đã kết hôn rồi.”

Hừ.

Trẻ con.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...