Quả không hổ danh là vị vua của một thế hệ trước, tâm lý vững vàng thật.
Trong lòng tôi thầm giơ ngón tay cái lên cho Thái hậu, lời của tôi vẫn chưa hết!
“Nhi thần từ trước đến nay đều theo chủ nghĩa Phật giáo, không coi trọng quyền lực, không coi trọng lợi ích, không coi trọng danh tiếng, càng không coi trọng sự sủng ái của Đế vương.” Tôi chậm rãi , “Nhưng luôn có người đằng chân lân đằng đầu. Nhi thần lùi một bước, sẽ có người tiến một bước. Sự an phận không tranh đua của nhi thần, trong mắt một số người lại là yếu đuối, Mẫu hậu nghĩ sao?”
Thái hậu bắt đầu nghiêm túc đánh giá tôi, bà mỉm nhẹ nhàng, : “Nếu thật sự không coi trọng điều gì, thì sao lại vào cung.”
Tôi nhẹ, một linh hồn xuyên không độc, không ai có thể hiểu.
Họ còn đứng trên mặt đất, còn tôi đã ở trong tầng khí quyển.
“Mẫu hậu đúng, nếu không phải Hoàng thượng, nhi thần cũng chẳng vào cửa Hoàng gia. Nhi thần mong người mình lấy không phải là Hoàng gia, để có thể, người vô , ta liền bỏ. Cớ gì phải giữ một người đàn ông, phí hoài cả đời.” Tôi lạnh lùng .
Quả nhiên, vừa dứt lời, Thái hậu liền đập ghế đứng dậy, tôi giận dữ, như đang cân nhắc xem đầu Hoàng hậu này nặng bao nhiêu.
Cuối cùng, bà bỏ cuộc.
“Hoàng hậu có bệnh thần kinh, dám năng điên rồ trước mặt ai gia, người đâu! Đưa Hoàng hậu về Phượng Nghi Điện, canh chừng cẩn thận! Chưa chữa khỏi bệnh thần kinh, không ra ngoài!” Thái hậu ra lệnh cho ma ma thân cận.
“Nhi thần cáo lui.” Tôi rất hài lòng với kết quả này, cung kính hành lễ với thái hậu.
3
Cho dù tôi bị “bệnh thần kinh” và bị giam lỏng trong Phượng Nghi Điện, thức ăn vẫn đủ đầy, cũng coi như là đãi ngộ VIP.
Trong cuộc sống giam lỏng nhàn nhã của tôi, bỗng nhiên từ đâu xông vào một kẻ “truyền kinh nghiệm” là An Quý phi.
Chúc mừng nàng ta, đã thành công chọc giận tôi.
Khi An Quý phi mới đến, nàng ta tỏ ra vô cùng quý phái, cung kính gọi tôi là “tỷ tỷ”, đắc ý như hoa xuân, khi ra về thì bước chân đã không còn vững.
“Tỷ tỷ, nhờ ơn Hoàng thượng sủng ái và Thái hậu thương, hôm nay muội đã nhận phượng ấn, thay tỷ tỷ quản lý hậu cung.” An Quý phi rồi vuốt ve chiếc trâm vàng trên tóc, đôi mắt lộ vẻ kiêu ngạo, hơi có chút cay nghiệt.
“Ồ, chúc mừng, chúc mừng.” Tôi nhàn nhạt đáp, cầm lấy miếng bánh ngọt bên cạnh — mùi vị của chiếc bánh ngọt này còn không như bánh bình thường, xem ra tôi phải tìm cơ hội tự tay rồi.
An Quý phi rõ ràng không ngờ tới rằng tôi lại đơn giản chúc mừng nàng ta như , miệng nàng ta có một chút cứng lại, rồi lại lên lần nữa:
“Tỷ tỷ trong thời gian dưỡng bệnh, vẫn nên ăn thanh đạm chút, bánh ngọt, mứt quả gì đó tốt nhất là nên dùng ít thôi.”
Tôi một tay chống cằm, quay đầu An Quý phi đang đắc ý, trang điểm của nàng ta có chút đậm, nếp nhăn ở đuôi mắt thể hiện rõ tuổi tác đã không nhỏ, thế mà vẫn Hoàng thượng sủng ái?
E rằng việc nhận phượng ấn, phần lớn là do sự ưu ái của Thái hậu nhỉ?
Thấy tôi chăm chăm nàng ta, An Quý phi cố ý lắc lắc chiếc trâm vàng trên tóc.
Trâm vàng, từ trước đến nay đều là biểu tượng của Thái hậu và Hoàng hậu, Phi tần trong cung không tự ý chế tạo, càng không thể ngang nhiên đeo lên đầu.
Chỉ có thể là vật ban thưởng.
Tôi đi đến bên cạnh An Quý phi, mắt vào chiếc trâm vàng, nhẹ nhàng : “Chiếc trâm vàng đó là mạ vàng phải không? Hình như vàng bị bong rồi.”
Không đợi An Quý phi kịp phản ứng, tôi đã giật lấy trâm vàng, ném mạnh xuống đất.
An Quý phi hét lên, âm lượng có chút cao, tôi vội lùi xa nàng ta một chút.
“Ai da, muội muội sao tiếng lớn , bản cung sợ đấy.” Tôi chậm rãi .
Nhìn thấy An Quý phi lúng túng quỳ xuống đất, nhặt trâm vàng lên, tôi lại chậm rãi : “Chỉ là một chiếc trâm thôi, muội muội cũng không cần phải lo lắng như , bản cung ở đây có rất nhiều, muội muốn chiếc nào ta cũng có thể ban cho muội, bản cung có phải là rất rộng rãi không?”
“Đây là vật hoàng thượng ban cho, tỷ tỷ dám ném vật ban thưởng, đợi mà—”
“Đợi mà gì?” Tôi bình tĩnh , ung dung ngồi lại ghế, giả vờ không hiểu, “Rõ ràng là muội muội không cẩn thận rơi, sao có thể đổ lỗi lên người bản cung?”
“Hừ, tỷ tỷ hiện giờ đang bị thái hậu giam lỏng ở đây, người còn cho rằng bản thân có cơ hội trở mình sao?” An Quý phi đỏ mắt tôi, lời ra chỉ khiến tôi muốn ngáp dài.
“Thế thì sao nào?” Tôi không nhanh không chậm , ngồi ở vị trí cao người đang quỳ dưới đất, cái loại cảm giác này thực ra cũng không quá tốt, “Muội muội hồ đồ rồi, bản cung có thể ngồi ở vị trí này, không phải vì Thái hậu, cũng không phải vì Hoàng thượng, mà là vì Tô gia.”
“Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tỷ tỷ sẽ—”
“Muội đợi không nổi đâu.” Tôi cắt lời An Quý phi, ưu thế của người ở vị trí cao là có thể tùy ý cắt lời người khác, “Quãng đời còn lại của muội, chính là không thể đợi đâu. Vì bản cung không chết, các ngươi cuối cùng vẫn là thiếp! Bản cung đã định sẵn là ‘Hoàng Hậu Nương Nương Vạn tuế, Vạn tuế, Vạn Vạn tuế’!”
Nhìn bóng lưng An Quý phi vội vàng rời đi, tôi không nhịn mà khẩy.
Chỉ với lòng dạ như này, còn muốn cắt xén đồ ăn của tôi? Mơ đi!
4
Ba ngày sống trong giam lỏng ban đầu tôi còn có chút hứng thú với nó, rồi sự thú vị ấy cũng hoàn toàn biến mất.
Nhờ An Quý phi đến sự, tôi nhận ra một điều: muốn sống vui vẻ trong hậu cung, thì nhất định phải nắm thật chắc quyền lực trong tay.
Làm một hoàng hậu “Phật giáo”, con đường này là không thể , dựa vào tên cẩu Hoàng đế cũng không xong.
Người duy nhất có thể trông cậy, chỉ có bản thân mình!
Một nữ chính mạnh mẽ, có thể co cũng có thể duỗi, không phải chỉ là chịu thua trước Thái hậu thôi sao? Chịu!
Thái hậu thu hồi lệnh giam lỏng và trả lại phượng ấn cho tôi, không phải vì Thái hậu thích tôi, mà là vì “không thể không”.
“Không thể không” ba từ này, đủ để tôi nhiều việc.
Bởi vì tôi là Hoàng hậu, người trong cung không thể không tuân theo sự quản lý của tôi.
Tôi lập tức ra hồ sơ cá nhân, ghi lại mọi mối quan hệ và dòng họ của từng người trong cung vào hồ sơ; triển khai chế độ chấm công việc,chỉ cần là nơi có thể nghĩ đến, ngay cả lãnh cung cũng không bỏ sót, chỉ cần đến nơi này là phải điền tên chấm công cho tôi; tất nhiên phúc lợi không thể ít, những dịp như lễ Nguyên Tiêu, Trung Nguyên, Thất Tịch, Vạn Thọ tiết, đều có phát thưởng. Theo bảng danh sách người trong cung đang việc mà phát, không điền tên thì không nhận!
Vậy là khái niệm “hồ sơ cá nhân” và “chấm công” đã ăn sâu vào tâm trí của các cung nhân.
Người phản đối mạnh mẽ nhất là An Quý phi, nàng ta dẫn đầu một nhóm nhỏ chạy đi chạy lại, không phục sự quản lý của tôi.
An Quý phi Thái hậu thích, thường xuyên ở bên cạnh mà hầu hạ Thái hậu, mỗi lần hầu hạ đều tận tâm mà bôi nhọ tôi trước mặt Thái hậu.
Bạn thấy sao?