Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa ta và Tề Quang có phần dịu đi, dù sao hắn cũng là nam chính của thế giới này, căng thẳng với hắn đối với ta chỉ thêm bất lợi mà thôi.
Ngày tháng trôi qua bình yên, Hạ Kính Hạm và Trầm Ngọc tu luyện công pháp càng ngày càng tiến bộ. hai người bọn họ đã chuyển đến viện của Tề Quang để hắn chỉ dẫn thêm. Thiết nghĩ, ba người bọn họ sống cùng dưới một mái nhà, cảm không biết nảy nở từ khi nào, sớm muộn cũng sẽ biến thành chuyện tay ba thôi.
Mà ta vẫn còn ở giai đoạn luyện phù cơ bản cùng với các đệ tử mới. Khi rảnh rỗi ta thường trốn trong Tàng Thư Các hoặc dựa theo trí nhớ viết lại các từ tiếng Anh. Phu tử rất cảm trước sự chăm chỉ của ta nên rất ít khi khó ta trên lớp.
Ngay khi ta đang sa vào tận hưởng cuộc sống dưỡng lão an nhàn thoải mái này, đột nhiên có một ngày đẹp trời, ta bị vận cứt chó dính lên người.
Các đệ tử của núi Nhạn Hồi cứ cách vài năm đều phải xuống núi trừ , nguyên chủ là nam chính nhặt về, coi như một nửa đệ tử. Lúc trước, trong danh sách những đệ tử xuống núi, các vị trưởng lão ngầm đồng ý không để tên Diệp Miểu Miểu vào.
Trước đây thì sẽ không có việc gì, từ sau khi ta xuyên qua đến nay, thay đổi tính , trở nên siêng năng chăm học, điều này đã thu hút sự ý của các trưởng lão. Ngoài ra, một số đệ tử chuẩn bị xuống núi cũng cần một “vú em”, như mới tạo thành một đoàn đội chiến đấu hoàn chỉnh
Thế là tất cả mọi người đều nhất trí, trên danh sách xuống núi rõ ràng xuất hiện ba chữ to: Diệp Miểu Miểu.
Khi nhận tin dữ này, ta lập tức lên cơn đau tim, suýt chút nữa sống sờ sờ mà bị tức chết.
Không phải chứ?
Cả tông môn nhất trí là thế nào?
Đương sự là ta đây không có quyền bác bỏ sao?
Sau khi Tề Quang biết chuyện này, hắn đang mang theo Hạ Kính Hạm và Thẩm Ngọc đi chọn vũ khí, nhân tiện dẫn theo cả ta đi cùng.
Ta cảm thấy thật sự không cần thiết, dù sao ta sẽ không xông lên phía trước để chiến đấu, mang theo hai ký sắt trên người sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn của ta.
Nhưng Tề Quang mỗi ngày cưỡi chổi bay tới bay lui quanh núi Nhạn Hồi thực sự là phạm đến thể diện cao quý của hắn, Hạ Kính Hạm và Thẩm Ngọc là đi chọn vũ khí, còn ta chỉ đơn giản là chọn phương tiện giao thông.
Ta vỗ nhẹ vào chiếc búa lớn ở lối vào: “Chiếc búa này tốt đấy, vừa đã thấy rất đáng sợ.”
Tề Quang: "Đây là Tu Thiên Tháp Địa Hãm Tử Kim Chùy."
Ta chỉ vào thanh kiếm lấp lánh bên cạnh chiếc búa và : "Vậy thì đây chắc chắn là Huyền Chân Hỏa Diễm Cửu Thiên Huyền Kiếm Kinh Thiên Biến."
Làm sao nào, sao nào, còn đang định xem thường chế giễu ta phỏng?
Khi bọn ta lại tiến sâu hơn vào bên trong, đập vào mắt bọn ta là một thanh kiếm lấp lánh giữa đống vũ khí, nó giống như có thể cảm nhận sự tiếp cận của bọn ta .
Hạ Kính Hạm hỏi: "Sư tôn, thanh kiếm kia thoạt rất là lợi á!"
Tề Quang giơ tay gọi: “Trường Không.”
Một tiếng răng rắc vang lên, thanh kiếm như đang đáp lại, như tia chớp xé ngang bầu trời, sát khí lạnh thấu xương, cuối cùng dừng lại trên tay hắn, còn rung lên đáp lại như thể nó là vật sống .
Báo cáo sư tôn, câu hỏi này ta biết.
Trong núi Nhạn Hồi có hai thanh kiếm, một là thanh Vạn Quân Kiếm của Tề Quang, còn lại là thanh Trường Không mà hắn đang cầm. Trong nguyên tác, nó trao cho nữ chính. Trừ gian diệt ác mang lại bình yên cho thế giới.
Nhưng dựa theo quy định ở đây thì ta có thể chọn trước. Ây da, thật xấu hổ sao.
Trường Không, nghe tên là biết nó có thể bay rất nhanh, nếu là ngự kiếm để trốn nhất định là tuyệt phối. Ta do dự nửa muốn lấy nửa lại không. Tề Quang đánh ra một chiêu kiếm xinh đẹp, giao Trường Không đến trên tay Hạ Kính Hạm.
Ta:"?"
Không phải đâu, đại ca, ngài còn có thể bất công hơn nữa không?
Hạ Kính Hạm: “Sư tôn, sư tỷ còn chưa chọn đâu.” Truyện chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Tề Quang nghiêm túc : “Tu vi của con bé quá thấp, thanh kiếm này ở trong tay nó chẳng khác gì sắt vụn.”
Ta: "…"
Thân là một người lương thiện, hào phóng rộng lượng, cuối cùng ta lựa chọn thanh kiếm nhẹ nhất. Tề Quang cau mày : "Thanh kiếm này có kết cấu thô ráp, ánh sáng ảm đạm. Nó không phải là một thanh kiếm tốt."
Tề Quang: “Con chắc chắn không muốn cân nhắc Thông Thiên Tu Thiên Tháp Địa Hãm Tử Kim Chùy sao?”
Dù nội tâm ta mạnh mẽ bề ngoài ta vẫn là một tiểu nương yếu đuối như giá đỗ, ngươi để ta cầm hai chiếc búa tạ có thích hợp không? Có thích hợp không?
Bạn thấy sao?