Xuyên Vào Sắc Khí [...] – Chương 12

Sắc mặt Tề Quang không tốt lắm, ngay lúc ta đang hoài nghi hắn muốn g.i.ế.c Tiểu Hạ để trút giận hay là g.i.ế.c ta để bịt miệng thì hắn rót một ly rượu, uống hết, ta thật sâu : "Không còn nữa."

Không còn…Cái gì không còn? Ta không có, không phải ta, đại ca à, đừng có bậy bạ chứ!

Hạ Kính Hạm: "Thật sao? Thì ra chúng ta có sư nương. Sư tôn, ngươi sư tỷ cái gì…"

Ta kẹp đầu sư tử* nhét vào miệng nàng ấy. Đứa bé ngoan, nếu muội không , sẽ không ai muội là người câm đâu!

*Trong Ẩm thực Trung Quốc thịt viên (đặc biệt là một món ăn phổ biến ở Thượng Hải) thường bằng thịt heo và thường hấp hoặc đun sôi, hoặc là bổ sung với xì dầu. Thịt viên lớn, gọi là đầu sư tử (獅子頭), có thể có kích thước từ 5 cm đến 10 cm đường kính.

Trong vài vòng tiếp theo, ta và Hạ Kính Hạm điên cuồng đến mức suýt nữa thì cởi cả quần lót của Thẩm Ngọc, cuối cùng thì trực tiếp múa túy quyền luôn. Đối diện hai tên ngàn chén không say kia, hai bọn ta lại say đến lung lay sắp ngã. Bọn ta quyết định tận dụng ngày vui này mà kết nghĩa kim lan. Trên bàn rượu vang lên mấy tiếng loảng xoảng.

Hạ Kính Hạm: "Dập đầu càng kêu, trong lòng càng chân thành. Tỷ nghe xem ta dập có to hay không!" Nói xong, nàng ấy lại đập đầu xuống bàn.

Không chịu thua kém, ta : “Tới đây, ta muốn muội nghe một chút cái gì mới gọi là âm thanh của những giấc mơ!”

Tề Quang và Thẩm Ngọc lần lượt che đầu cho bọn ta, đưa bọn ta về phòng ngủ. Thẩm Ngọc nửa đỡ nửa ôm Hạ Kính Hạm đang muốn rời đi, ta đột nhiên hét lên: “Đứng lại!”

Thẩm Ngọc thật sự dừng lại, chờ xem ta muốn gì. Ta túm lấy góc áo hắn, chính trực : “Uống rượu thì không ngự kiếm, ngự kiếm thì không uống rượu. Nếu đệ sử dụng kiếm không đàng hoàng, người thân rơi nước mắt."

Thẩm Ngọc: "…"

Tề Quang: "…"

Hạ Kính Hạm: "Tỷ đúng! @#¥%*…"

Sau khi hai người đó đi rồi, Tề Quang bế ngang người ta lên, đầu óc ta choáng váng, mắt mờ đi vì say: “Người đang ?”

Tề Quang: “Đưa con trở về.”

“Không!” Ta ôm chặt lấy cổ hắn: “Trời lạnh lắm, ta không muốn ngủ một mình!”

Tề Quang ôm ta bước ra ngoài, ta đá chân như điên: "Ta không muốn về! Ta không về! Tề Quang, người đúng là đồ đáng ghét! Ta ghét người nhất!"

Tề Quang : “Có tin ta chôn con xuống tuyết hay không!”

Ta nép vào n.g.ự.c hắn, bắt đầu giả khóc: “Quỷ đáng ghét!"

Ta: "Này, sao người không chuyện nữa?"

Tề Quang: “Bởi vì con quá nặng.”

Ta: "Người bậy, ta còn không nặng quá 100 cân đâu."

Tề Quang: “Đã lép còn lùn.”

"Nói bậy, ta có ngực! Không tin ta cho người xem!" Ta bắt đầu kéo cổ áo ra lục lọi, đột nhiên hoảng sợ: "Ngực của ta đâu? Ngực của ta đâu?"

Tề Quang: “Còn lộn xộn nữa ta sẽ ném con lên trời đó!”

Trước đây nghe cùng bàn có người đã từng rằng ở trong vòng tay con trai ngay cả trong mùa đông cũng ấm áp, thì ra là thật.

Cơ thể Tề Quang rất thơm, giống như mùi thơm tỏa ra từ tiệm bánh mì trong một buổi chiều đầy nắng. Ta không khỏi há miệng cắn một miếng vào cổ hắn, mềm mại mịn màng như những chiếc bánh tổ mà ta thích ăn.

Thân hình Tề Quang cứng đờ, giọng đầy uy hiếp: “Ngậm miệng!”

Tôi ngoan ngoãn im miệng, luồn một tay vào cổ áo chỉnh tề của hắn, cố gắng tìm ra bí ẩn chưa giải đáp trong lòng: “Cơ n.g.ự.c khi chạm vào là mềm hay cứng?”

Thật không may, ta đã bị ném lên giường trước khi kịp thành công.

Ồ, ta suýt quên rằng cuốn sách này xuất bản nhiều kỳ ở Tấn Giang, cấm những cử chỉ thân mật từ cổ trở xuống.

"Nhanh như đã đi rồi sao?" Ta muốn nắm lấy tay hắn, tất cả những gì trước mắt chỉ là ảo ảnh. Ta cố gắng bắt mấy lần đều rơi vào khoảng không. Truyện chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Có người giúp ta cởi giày, đắp chăn cho ta, sau đó để tay ta vào trong chăn

Ta muốn nắm lấy tay hắn, hắn tự nhiên rụt tay lại, giọng điệu bất lực lại dịu dàng: “Con còn muốn gì nữa?”

Ta duỗi tay còn lại ra khỏi chăn, xòe năm ngón tay: “Đưa con tiền mừng tuổi!”

Hắn nhét một túi nặng đựng thứ gì đó vào tay ta, sau đó giơ ngón trỏ bóp mạnh vào mũi ta rồi khẽ: “Đồ mê tiền.”

Khi ta thức dậy vào buổi sáng, vừa mở mắt ta đã thấy sư tôn đang nằm trong n.g.ự.c ta…

Đừng hoảng, chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi.

Ta rón ra rón rén vén một góc chăn lên, đang chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi giường, vừa nhoài nửa người ra thì bất ngờ bị một bàn tay mạnh mẽ tóm lại.

Người trên giường tựa cằm vào trán ta, giọng mơ hồ: “Tối qua uống nhiều rượu như , có bị đau đầu không?”

"Người, người, người… con, con, con…"

Tục ngữ rất đúng, rượu là thuốc độc thấm vào ruột, đàn ông là d.a.o thép cạo vào xương.

Tay hắn xoa xoa đầu ta, còn nhéo nhẹ vào gáy ta: “Vẫn còn giả vờ ngủ, hửm?”

Âm mũi phía sau như một cái móc câu, khiến m.á.u trong cơ thể ta đều chảy ngược, ta trùm chăn lên che đầu như một con đà điểu rụt cổ vùi đầu vào trong cánh: “Con đau đầu mà.”

Tề Quang nhẹ, xốc chăn lên, quần áo chỉnh tề bước xuống giường, giơ tay vỗ nhẹ vào chăn của ta: “Nếu đau đầu thì uống thuốc giải rượu đi.”

Đợi đã, quần áo chỉnh tề, thuốc giải rượu.

Ta như cá chép dính câu: “Người lại trêu con!!!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...